Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 538: BỌN HỌ SAO MÀ CHẾT?

Lâm Thanh Dung tưởng là mẹ Tông gọi đến nên bắt máy.

“Cô Lâm.” Sau khi bắt máy, bên kia ngược lại không phải là mẹ Tông, cũng không phải là giọng nói của Tông Sinh.

Hiển nhiên không phải là bọn họ gọi đến.

Thấy đối phương vừa mở miệng đã kêu rõ tên của mình, Lâm Thanh Dung nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là lời tôi sắp nói đây.” Người đàn ông bên kia cười hai tiếng: “Cô sống sung sướng bên nước Y, có biết cậu mợ của cô đã chết rồi không?”

“Anh đừng nói bậy!” Lâm Thanh Dung trách mắng: “Tôi không biết anh từ đâu mà biết được tên tôi, nhưng tôi không quen biết anh, cậu mợ tôi vẫn sống rất tốt, không phiền anh lo lắng.”

“Cô Lâm.” Người đàn ông ung dung nói: “Khi đó cô không nghi ngờ vì sao cậu của cô lại bị người ta đánh à?”

“Anh có ý gì?”

“Ý của tôi chính là tôi biết mọi thứ, cảm thấy cô Lâm đây thật đáng thương, muốn nói sự thật cho cô biết.” Người đàn ông ngừng lại một chút, giọng nói âm u nói từng câu từng chữ bên tai cô ấy.

“Cô không biết đâu, là giám đốc Lục cho địa chỉ, bảo chúng tôi đi tìm Lâm Cảnh Phàm, hỏi thăm ông ta đang ở đâu, giám đốc Lục còn nói với chúng tôi, chỉ cần hỏi ra thì chất vấn Lâm Cảnh Phàm như thế nào cũng đều được.”

Người đàn ông thở dài nói: “Chúng tôi cũng không muốn xuống tay quá nặng, nhưng ông chủ đã hạ lệnh, không còn cách nào khác. Cô xem tôi đây còn lén lút gửi tin nhắn cho cô, nếu không thì cậu của cô đã xong đời rồi.”

“Haiz, tôi không ngờ mợ của cô lại bị xe đâm trúng, việc này không liên quan đến chúng tôi đâu.”

“Anh nói bậy! Câm miệng, câm miệng đi!” Lâm Thanh Dung nắm chặt lấy điện thoại vô cùng run rẩy, nhưng cũng xem như bình tĩnh nói: “Cậu mợ tôi có người chăm sóc, không cần anh lo lắng.”

Cô ấy hoảng sợ cúp điện thoại, ngược lại bởi vì những lời nói của người đàn ông kia, mà trong lòng vô cùng hoảng sợ, chỉ sợ đây là sự thật.

Lâm Thanh Dung muốn gọi điện cho Dương Yến, nhưng bởi vì quá hoảng sợ nên không nhớ số điện thoại của Dương Yến là bao nhiêu.

Cô ấy nắm chặt lấy điện thoại, kết quả điện thoại lại rung lên.

Sau khi bắt máy, vẫn là giọng nói của người đàn ông đó: “Cô Lâm, trong lòng tôi rất áy náy, may mắn biết số điện thoại của cô mới gọi điện và nói cho cô, cô nếu không tin, có thể tìm bạn cô ở thành phố Nam mà hỏi.”

Lâm Thanh Dung bình tĩnh nói: “Giám đốc Lục là ai?”

“Cô Lâm đừng đùa nữa, giám đốc Lục là ai, vì sao lại phái bọn tôi đi đến nhà của cậu mợ cô, cô không biết sao?”

Lục Văn Thù?

Lâm Thanh Dung cúp điện thoại, ngơ ngác nghĩ không có khả năng.

Lục Văn Thù coi như tìm không được cô, cũng sẽ không vô tình như vậy, sẽ ra tay với cậu mợ của cô.

Nhưng cô lại nghĩ đến rất lâu trước đây, Lục Văn Thù tức giận gọi điện thoại đến uy hiếp cô, nếu như dám bỏ trốn, thì sẽ ra tay với cậu mợ của cô.

“Lâm Thanh Dung, cô đừng cho rằng tôi nói đùa, tôi không có chuyện gì mà không làm được cả.”

Lời nói uy hiếp của người đàn ông phảng phất bên tai của cô, làm cho toàn thân Lâm Thanh Dung run rẩy, nhớ lại giọng nói đó, cô vội gọi cho Tông Sinh, tay không chịu được mà run rẩy.

Cô cắn chặt ngón tay, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, đợi Tông Sinh nhận điện thoại.

“Sao vậy?”

“Anh Tông, anh, anh giúp tôi điều tra hai người.” Nghe thấy anh ta bắt máy, Lâm Thanh Dung run rẩy nói: “Một người tên là Lâm Cảnh Phàm, một người tên là… Số chứng minh nhân dân của bọn họ là…”

Tông Sinh nghe thấy giọng cô nói không thích hợp, vội hỏi: “Được rồi, tôi lập tức phái người đi điều tra, cô không sao chứ?”

“Tôi, tôi không sao.” Lâm Thanh Dung ép buộc bản thân trấn tĩnh lại: “Anh tra ra rồi mau nói cho tôi biết.”

Tông Sinh an ủi cô: “Tôi biết rồi, cô trước tiên đừng sợ.”

Thành phố Nam, Lục Thị.

Trợ lý lão luyện đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, nói với người đàn ông đang vùi đầu làm việc: “Giám đốc Lục, vẫn chưa có manh mối.”

“Mẹ nó!” Lục Văn Thù bởi vì câu này mà nổi giận đánh xuống bàn, cây bút trong tay anh ta cũng bị bẻ nát: “Sai các người tìm một người phụ nữ khó như vậy à! Chả ra làm sao!”

Trợ lý không dám chọc giận anh ta, kiên nhẫn nói: “Chúng tôi vẫn đang tìm, chắc chắn sẽ tìm được.”

“Vậy đi tìm đi, đến chỗ tôi làm gì!”

“Có việc này tôi phải nói với ngài.” Trợ lý cẩn thận mở miệng: “Lúc tôi tìm cô Lâm, ngẫu nhiên phát hiện cậu mợ của cô Lâm đều chết rồi, tro cốt được an táng ở nhà tang lễ.”

Lục Văn Thù nhìn anh ta, sắc mặt lạnh đi vài phần: “Bọn họ sao lại chết?”

“Nghe nói mợ của cô Lâm bị xe tông, chết ngay tại chỗ.” Trợ lý thấy Lục Văn Thù không tức giận, vội vàng báo hết lên với anh ta: “Tôi đã tra rồi, hàng xóm nói tối hôm đó có một nhóm người chạy đến nhà của cậu mợ cô Lâm, đánh bọn họ một trận, nhưng máy quay ở chỗ đó đều bị phá hết rồi, nhìn không ra nhóm người đó là ai.”

“Nhất định có âm mưu.” Lục Văn Thù hung hăng đập tay lên bàn, lạnh lùng nói: “Tìm cảnh sát giúp đỡ, điều tra máy quay ở đoạn đường khác, chắc chắn phải điều tra cho ra.”

Lúc trước nửa đêm Lâm Thanh Dung gọi điện thoại cho anh ta, anh ta sớm đã phát hiện, chỉ là không lên tiếng mà thôi, sớm cho rằng cậu mợ của Lâm Thanh Dung đã ra nước ngoài rồi nên cũng không xen vào nữa.

Nhưng không ngờ cả hai người đều chết hết.

Bởi vì tin tức này của trợ lý mà cả ngày Lục Văn Thù vô cùng phiền não, thậm chí nghĩ đến điều tồi tệ nhất, người phụ nữ kia không biết cậu mợ của cô ấy sớm đã chết rồi, vì sao không quay về Nam Thành?

Anh ta đang phiền não nghĩ thì điện thoại vang lên.

“Văn Thù, buổi tối sẽ gặp mặt nha!” Tông Sinh cười hì hì nói: “Có vụ làm ăn muốn nói với cậu, giá cả nhất định làm cho cậu hài lòng.”

“Nói con khỉ, không có tâm trạng.”

“Ai, cậu đừng như vậy chứ, không vui vẻ thì còn phải kiếm tiền mà, xem như cậu nể mặt tôi đi.”

Lục Văn Thù cười lạnh: “Tôi nể mặt cậu, mẹ kiếp để cậu lấy hết tiền à?”

“Dù sao tôi là một họa sĩ, là một bảo vật vô giá đó!” Tông Sinh bất mãn la lên: “Hơn nữa, lần đó cậu uống say vẫn là tôi đưa cậu về nhà đó, chúng ta không phải là anh em hay sao, cậu nói xem nào!”

“Cậu câm miệng lại đi!” Lục Văn Thù bị anh ta la hét đến phiền não, không kiên nhẫn nói: “Buổi tối tôi qua.”

Tông Sinh cười hì hì:”Được được đại gia, tôi chờ cậu.”

Sau khi xử lý xong công việc, đúng bảy rưỡi Lục Văn Thù đi ra khỏi công ty, đi đến Hội Sở.

Tông Sinh cũng vừa khéo mang mấy người khách đến, dẫn họ đi ăn cơm, sau khi xem tin nhắn Lục Văn Thù đã tới, anh ta đi đón người, để làm quen với mấy vị khách.

Mấy vị khách đều quen biết Lục Văn Thù, hai bên hàn huyên với nhau, sau khi ăn cơm xong, đi đến phòng trong nói chính sự.

Sau khi Lục Văn Thù nghe bọn họ nói, đối với lần hợp tác này rất có hứng thú, hai bên nói chuyện chi tiết với nhau, xác định thứ tư chính thức kí hợp đồng.

Sau đó chính là vui vẻ ăn uống cụng ly.

Sau khi Tông Sinh nói chuyện với mấy ông chủ thì đi đến chỗ Lục Văn Thù, nháy mắt với anh ta: “Sao, mấy người anh em này của tôi được chứ? Có tiền chúng ta cùng nhau chia, tốt thật!”

Lục Văn Thù cười lạnh: “Mẹ kiếp, cậu đừng có khua môi múa mép!”

“Tôi coi cậu là anh em, cậu cũng đừng chỉ coi tôi là công cụ chứ!” Tông Sinh ôm bả vai anh ta: “Quy tắc cũ?”

Lục Văn Thù đẩy tay anh ta ra, không kiên nhẫn nói: “Biết rồi!”

“Cạn ly vì tình anh em của chúng ta nào!”

Khuôn mặt Tông Sinh cười tươi như một đóa hoa, chẳng sợ Lục Văn Thù không để ý đến mình, cũng nâng ly cạn ly với anh ta.

Tông Sinh uống hai hớp rượu, điện thoại trong túi quần rung lên hai cái.

Sau khi anh ta lấy điện thoại ra xem tin nhắn, thì gương mặt trong nháy mắt thay đổi, nói một tiếng với Lục Văn Thù rồi ra ngoài.

Ra khỏi phòng, anh ta tìm một nơi yên tĩnh, gọi điện thoại cho Lâm Thanh Dung.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, đầu dây bên kia là giọng nói gấp gáp của Lâm Thanh Dung: “Anh Tông, anh điều tra như thế nào rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK