Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 535: CÔ MANG THAI CŨNG QUÁ CỰC KHỔ ĐI

Nửa tiếng sau, Tông Sinh đưa cô về nhà.

Anh kéo Lâm Thanh Dung vào phòng, vừa đi vừa nói với cô: “Bên phía Nam Thành cũng rất bận, tôi không thể thường xuyên tới, cô có chuyện gì thì gọi cho tôi, muốn đi đâu chơi thì nói với người làm một tiếng, tôi trả giá cao là để mời cô ấy tới chăm sóc cô, cô đừng cảm thấy sẽ làm phiền người khác, biết chưa?”

“Tôi biết rồi.” Lâm Thanh Dung cùng anh đi vào phòng.

Cô sờ lần tủ giày bên cạnh, vừa định thay giày thì Tông Sinh ngăn lại: “Cô không tiện, vẫn là để tôi làm thì hơn.”

Tông Sinh cởi giày đế bằng trên chân cô ra rồi thay sang dép bông.

Lâm Thanh Dung cảm thấy ngại ngùng, muốn nói cảm ơn lại sợ anh nói mình bèn mím môi hỏi: “Công ty anh cũng ở Nam Thành, vậy anh có biết Hoà Tụng không?”

Từ sau khi đến nước Y, cô ấy vẫn chưa từng liên lạc với Dương Yến.

“Biết, là một công ty bán mỹ phẩm.” Tông Sinh thay dép cho cô xong thì mình cũng thay luôn: “Dạo này Hoà Tụng còn xảy ra chuyện lớn, có lẽ cô chưa biết.”

“Chuyện lớn gì?”

“Nam Thành là phân bộ của Hoà Tụng, mấy tháng trước không phải họ đã đổi CEO và phó Tổng Giám đốc mới sao? CEO mới là con lai, chuẩn bị kết hôn với phó Tổng Giám đốc Dương Yến, hai người vừa vào lễ đường, cô đoán xem thế nào?”

Tông Sinh chậc một tiếng sau đó lại tràn đầy hứng khởi nói: “Thế mà Tổng Giám đốc Phương lại chạy tới cướp hôn! Mẹ nó, khi đó thật sự đã doạ đến tôi, tôi biết Dương Yến và Tổng Giám đốc Phương từng có tai tiếng, không ngờ Tổng Giám đốc Phương lại dám đến hôn lễ cướp người.”

Lâm Thanh Dung “a” một tiếng, trên mặt có vài phần khiếp sợ.

Sau khi cô bị mù, không nghe tin tức nên không biết chuyện lớn này.

Thì ra Dương Yến và Hứa Cung Diễn đã suýt thì kết hôn.

Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy hỏi Tông Sinh : “Sau đó thế nào? Dương Yến có cưới CEO của Hoà Tụng không?”

“Tổng Giám đốc Phương đã cướp người rồi thì sao họ cưới được nữa?” Tông Sinh nói, còn không khỏi xuýt xoa: “Quan hệ công chúng của Phương thị quá lợi hại, chỉ vài tiếng đã dẹp được mọi tin tức, không còn chút gợn sóng.”

Anh tò mò hỏi Lâm Thanh Dung: “Cô hỏi tôi về Hoà Tụng làm gì? Cô có bạn làm ở đó à?”

“Ừm.” Lâm Thanh Dung trả lời ấp úng, cô có chút lơ đãng lại không nhìn thấy nên không phát hiện bậc thang, chân vội vàng không kịp đề phòng đá lên trên, cơ thể ngã nhào về phía trước.

Tông Sinh ở bên cạnh cô, thấy cô sắp ngã bèn nhanh chóng đưa tay nắm lấy eo cô, kéo vào lòng.

Đầu cô gái đụng vào ngực anh, đau đớn khiến anh phải kêu lên một tiếng.

“Xin, xin lỗi anh.” Lâm Thanh Dung hoảng hốt lo sợ xin lỗi.

Cô không biết đụng phải chỗ nào anh rồi, lại không nhìn thấy, tay sờ soạng lung tung trong không khí: “Đụng phải đâu của anh rồi? Đau không?”

Tông Sinh túm lấy tay đang sờ soạng lung tung của cô.

Sau khi cảm nhận được độ ấm và sự mềm mại của tay cô, trong lòng anh nảy lên rồi lại buông ra rất nhanh, “khụ khụ” một tiếng rồi nói: “Tôi không sao, ở đây có bậc thang, vừa nãy cô không chú ý, nếu ngã thì phiền phức đấy.”

Lúc này người làm từ trên tầng đi xuống, thấy Tông Sinh và Lâm Thanh Dung ở cửa vào phòng khách.

“Cậu chủ, mợ chủ, hai người đã về?” Người làm nhìn thấy túi đồ trong tay Tông Sinh thì cười nói: “Đúng rồi, cậu chủ nên đưa mợ ra ngoài đi dạo, tránh cho cô ấy ở nhà nhiều quá bí bách.”

Tông Sinh nghe người làm nói nhiều nên cũng đã quen cô gọi Lâm Thanh Dung là mợ chủ, ừm một tiếng: “Có điều công việc của tôi bận rộn, sau này vẫn phải nhờ cô chăm sóc cô ấy, đưa cô ấy ra ngoài.”

“Tôi biết rồi.” Người làm gật đầu, nói với Lâm Thanh Dung: “Mợ chủ, quần áo ngủ tôi đã chuẩn bị cho cô rồi.”

“Được, cảm ơn cô.”

Lâm Thanh Dung nói với Tông Sinh muốn lên lầu trước, hai tay sờ soạng trong không trung, sau khi tìm được phương hướng thì cô chậm rãi đi về phía cầu thang.

Tông Sinh muốn dìu nhưng lại sợ tổn thương đến lòng tự trọng cô.

Bây giờ thấy cô sờ được tay vịn cầu thang rồi chạm rãi bước lên, trong lòng dâng lên cảm giác thương tiếc, thầm nghĩ cô gái xinh đẹp như thế mà lại không nhìn thấy nữa, ông trời đúng là quá bất công.

Người làm thấy Tông Sinh chưa đi thì hỏi: “Cậu chủ, cậu không lên giúp mợ chủ à?”

“Không phải cô ấy lên rồi đấy à?”

“Aiz!” Người làm dùng ánh mắt yêu mến thiểu năng trí tuệ nhìn anh, nhắc nhở mập mờ: “Đây là vợ anh đấy, mắt cô ấy không tốt lại không thường xuyên tới đây, anh không ở bên cô ấy nhiều hơn, giúp cô ấy tắm rửa sao?”

Tông Sinh suýt thì bị nước bọt của mình làm sặc.

Nếu thật sự là vợ anh thì không cần người làm nói anh cũng tự đi, quan trọng là đây không phải vợ anh!

“Không sao, tôi thấy trạng thái cô ấy rất tốt, có thể tự xử lý được.” Tông Sinh ho một tiếng, sắc mặt không tự nhiên lắm: “Đúng rồi, cô trải giường đơn ra đi, tối nay tôi ngủ ở đó.”

Người làm lại “yêu mến” nhìn Tông Sinh sau đó đi lên tầng.

Tông Sinh : “…”

Anh cảm thấy có phải trong lòng người làm, mình đã trở thành một tên đàn ông cặn bã rồi không?

Sợ mẹ Tông tra hỏi, Tông Sinh chụp quần áo hôm nay mua cho Lâm Thanh Dung đăng lên mạng, viết vài câu tình cảm nói tới đây để ở bên cô vợ nhỏ, cài đặt chế độ chỉ vài người bạn tốt và mẹ Tông có thể xem.

Anh với Lâm Thanh Dung hợp tác không biết bao giờ kết thúc, ít bạn bè biết thì tốt hơn.

Người làm trải giường đơn xong thì xuống nhà nói với Tông Sinh một tiếng.

Tông Sinh cất điện thoại, cầm túi đồ lên tầng, anh tới trước cửa phòng Lâm Thanh Dung gõ cửa.

“Vào đi.”

Sau khi có được sự cho phép, Tông Sinh đẩy cửa đi vào.

Anh thấy Lâm Thanh Dung dường như đã tắm rửa xong, mặc đồ ngủ tơ lụa, đang nằm trên giường nghe nhạc.

“Tôi giúp cô mang quần áo lên này.” Tông Sinh nói: “Hay là tôi giúp cô để vào tủ luôn nhé.”

Lâm Thanh Dung gật đầu: “Không cần phải phiền anh đâu, gọi người làm đưa lên là được rồi.”

“Không sao, dù gì tôi cũng cầm lên rồi.” Tông Sinh đi về phía tủ quần áo, khi mở một bên ra thấy những bộ đồ mỹ lệ thì khoé miệng co giật, đoán chắc là mẹ mình đã mua cho Lâm Thanh Dung.

Đừng thấy mẹ già anh ấy sống tinh tế, ăn mặc hoàn toàn nhờ vào nhà tạo mẫu, mắt nhìn của bà quá cay mắt.

Nếu anh là Lâm Thanh Dung thì cũng không mặc những đồ này.

Tông Sinh vừa treo quần áo lên giá, vừa dùng đuôi mắt nhìn Lâm Thanh Dung trên giường.

“Tối nào cô cũng ngủ sớm thế này rồi nghe nhạc sao?”

“Đúng thế, có lúc sáng sớm sẽ cảm thấy khó chịu, tỉnh dậy sẽ nôn khan.” Lâm Thanh Dung bất đắc dĩ nói: “Cho nên ngủ sớm một chút, nghe nhạc cũng để ru đứa bé ngủ.”

Tông Sinh nghe mà đau lòng: “Cô mang thai cũng quá cực khổ.”

Anh ấy đóng cửa quần áo lại rồi đi tới bên giường, không nhịn được nói với Lâm Thanh Dung: “Hay là cô gọi cho bạn trai bảo anh ta tới đón cô đi.”

Lâm Thanh Dung nhìn theo hướng anh ấy, ngữ điệu ngỡ ngàng, căng thẳng: “Anh không cần tôi nữa sao?”

“Không phải, không phải.” Bị cô nói như vậy, Tông Sinh cảm thấy mình như một người đàn ông bạc tình: “Tôi rất bận, có lẽ một hai tháng mới có thể tới đây vài lần, không thể chăm sóc được cho cô.”

“Tôi nghe người ta nói phụ nữ mang thai thường suy nghĩ nhiều, tôi sợ cô ở nhà suốt ngày không có ai bên cạnh sẽ nghĩ linh tinh. Nếu cô thật sự có chuyện gì thì chẳng phải tôi sẽ thành tội nhân sao?”

“Thì ra là anh lo lắng điều này.” Lâm Thanh Dung biết anh cũng là vì nghĩ cho mình bèn cười an ủi: “Một mình tôi cũng có thể vẽ tranh, nghe sách các kiểu mà, anh đừng lo lắng, tôi không yếu ớt như thế.”

“Thật sao?”

“Thật.” Lâm Thanh Dung gật đầu: “Anh xem tôi suýt thì bị người khác… không phải tôi cũng vẫn sống tốt sao?”

Cô đặt tên lên bụng nhỏ, thấp giọng nói: “Tôi ở nơi đất khách quê người, chỉ đành dựa vào anh, anh… giúp tôi rồi đợi bạn tôi bên kia không bận nữa thì tôi sẽ gọi cho cô ấy, không làm phiền anh nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK