Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 533: CÔ CƯỜI RẤT ĐẸP, SAU NÀY CƯỜI NHIỀU HƠN MỘT CHÚT

Cô lại hỏi Kỷ Gia Trí: “Tôi làm những chuyện này đều vì lợi ích của cậu chủ, vả lại, cậu chủ tìm đến tôi cũng vì tôi đủ thông minh mà, không phải sao?”

Kỷ Gia Trí đáp: “Tôi nói với ba tin tức Hứa Cung Diễn kết hôn với Dương Yến, có lẽ ông ta sẽ đến Nam Thành.”

“Lễ cưới của hai người bọn họ đã bị Phương Tinh Nghị phá hủy rồi.” Triệu Dịch Hân nói đến một nửa thì dừng lại.

Cô ta nhìn chằm chằm khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Kỷ Gia Trí.

Người đàn ông rất bình tĩnh, thậm chí trên khóe miệng còn vương một nụ cười, đôi mắt xanh thẳm dịu dàng lại khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Triệu Dịch Hân đột nhiên bật cười: “Cậu chủ, nói tôi tàn nhẫn, nhưng anh lại còn tàn nhẫn hơn.”

Cô ta ngẩng đầu uống cạn ly rượu Brandy, đặt cái ly tao nhã lên bàn trà, sau đó đứng dậy.”

“Một khi kế hoạch của Hải Nguyên và Phương thị bị tiết lộ, chắc chắn Phương thị sẽ có một phen rối loạn.”

“Đến lúc đó vẫn phải nhờ cậu chủ âm thầm ra tay.” Triệu Dịch Hân đi tới chỗ Kỷ Gia Trí, duỗi tay ra: “Chuyện cậu chủ muốn tôi sẽ làm, mà tôi… muốn Phương thị.”

Kỷ Gia Trí nhìn chằm chằm bàn tay mảnh khảnh của cô ta: “Lòng tham của cô Triệu thật lớn quá.”

“Ý của cậu chủ là?”

“Cô là người phụ nữ đầy dã tâm, mục đích rõ ràng đầu tiên mà tôi gặp.” Kỷ Gia Trí ngồi thẳng người, bắt tay với cô ta, xem như đồng ý cuộc giao dịch của hai người.”

“Đương nhiên được.”

Triệu Dịch Hân cười gật đầu: “Không còn sớm nữa, vậy tôi về khách sạn trước, hy vọng lần sau còn có thể thưởng thức rượu ngon của cậu chủ.”

Kỷ Gia Trí gọi người đàn ông lúc trước đưa Triệu Dịch Hân về.

Khi phòng không còn lại ai, Kỷ Gia Trí lại chậm rãi rót cho mình một ly Brandy, nhớ lại cuộc trò chuyện với Triệu Dịch Hân khi nãy.

Khóe miệng nở một nụ cười lạnh: “Tranh đấu giành thiên hạ thì dễ, bảo vệ giang sơn thì khó”

Anh chưa từng chiến đấu thẳng mặt với Phương Tinh Nghị, nhưng lòng dạ Phương Tinh Nghị sâu xa đến bao nhiêu anh vẫn hiểu, có thể bình tĩnh diệt trừ mấy người bác, người cô, hoàn toàn khống chế Phương thị đã đủ lợi hại rồi.

Phương Tinh Nghị sẽ tận tay dâng Phương thị lên chỉ vì một cái kế hoạch bị tiết lộ thôi sao?

Triệu Dịch Hân có đầu óc, thông minh lại tàn nhẫn, nhưng cô ta không có kinh nghiệm thương trường, nghĩ mọi chuyện theo hướng quá tốt đẹp.

Nhưng mà kệ vậy.

Có thể mượn tay người phụ nữ này để hoàn thành những chuyện kia, bắt được Khắc Tư Lợi Nhĩ, cũng coi như cô ta có chút tác dụng.

Sau khi Lục Văn Thù đến nước Y, bắt đầu đi tìm theo địa chỉ Dương Yến đưa, nơi đó đã là một tòa nhà trống từ lâu.

Anh ta kéo người dân đi ngang qua hỏi thăm.

Người dân kia đúng lúc ở ngay bên cạnh, nói lúc trước thật sự có một cô gái , thường ra ngoài hóng nắng, có một người giúp việc chăm sóc cô ấy, nhưng sau này xảy ra vụ đấu súng, cũng không biết cô gái kia đã đi đâu rồi.

Lục Văn Thù đối chiếu khuôn mặt của cô gái với người dân, sau khi chắc chắn là Lâm Thanh Dung thì lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ cô ấy xảy ra chuyện.

Anh gọi điện thoại cho người bên này, bảo bọn họ tìm kiếm khắp nơi, còn vừa chạy đến cục cảnh sát muốn xem camera, đợi anh ta khó khăn lắm mới lôi kéo được quan hệ muốn xem camera, thì camera lại hỏng rồi.

Lục Văn Thù chắc chắn Dương Yến biết chuyện này, mới có thể đưa địa chỉ cho mình, muốn mình giúp đỡ tìm ra Lâm Thanh Dung.

anh tưc giận đến muốn gọi điện thoại mắng Dương Yến, sau đó lại nghĩ mình thật sự gọi điện thoại rồi, không chừng Dương Yến sẽ châm chọc mình, chỉ có thể căm hận từ bỏ, đi tìm người khắp xung quanh.

Bên này Lục Văn Thù sốt ruột đến như con ruồi đứt đầu, Tông Sinh ở nước Z bên kia vừa bận rộn xong, sau khi về nhà, mẹ Tông lập tức lạnh lùng châm chọc anh ta có phải quên mình vẫn còn có người vợ đang mang thai không.

Lúc này Tông Sinh mới nhớ lúc trước mình đến nước Y tình cờ cứu được Lâm Thanh Dung, hợp tác với cô ấy lừa gạt mẹ Tông.

Sợ bị mẹ Tông dạy bảo, Tông Sinh đành phải dỗ dành mẹ Tông, nghĩ thấy cũng không bận nữa, bèn bảo người đặt vé máy bay, ngày mốt đến nước Y.

Cũng may Tông Sinh còn nhớ sắp xếp người ở đâu.

Người giúp việc mở cửa, nhìn thấy Tông Sinh đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lễ phép cười nói: “Ngài Tông đến thăm bà chủ sao? Khoảng thời gian này khí sắc của bà chủ rất tốt, bác sĩ cũng sẽ chạy đến kiểm tra cho bà chủ định kỳ.”

“Bà chủ?” Tông Sinh nhất thời không phản ứng kịp.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của người giúp việc, anh lập tức à một tiếng: “Đúng đúng, làm việc bận rộn xong tôi bèn đến thăm cô ấy.”

Người giúp việc: “…”

Tông Sinh theo người giúp việc vào nhà, đi một vòng cũng không nhìn thấy người, bèn hỏi: “Cô ấy đi đâu rồi?”

“À, buổi sáng bà chủ bảo tôi mua một ít thuốc màu và bản vẽ, đang vẽ tranh ở phòng sách đó ạ.” Người giúp việc vừa trả lời Tông Sinh vừa đi đến phòng giặt ủi: “Ông chủ, bây giờ tôi phải đi giặt quần áo rồi.”

Tông Sinh à một tiếng: “Bác sĩ tôi tìm từng đến à, chữa khỏi mắt cô ấy rồi sao?”

Lúc trước anh gọi điện thoại cho bác sĩ kia, người kia nói phòng thí nghiệm quá bận rộn, ba tháng sau mới rảnh, lúc này đã đi qua rồi ư?

“Vẫn chưa đến, nhưng bà chủ nói muốn vẽ tranh.”

“Mắt cũng không nhìn thấy, sao mà vẽ chứ?” Tông Sinh lẩm bẩm, cũng không trò chuyện với giúp việc nữa, xoay người bước lên lầu.

Phòng sách ở cuối hành lang.

Lúc Tông Sinh đi tới, thấy phòng sách mở rộng, trước cửa sổ sát đất có đặt một cái giá, người phụ nữ trẻ tuổi ngồi trước giá vẽ, bút vẽ trong tay thỉnh thoảng sẽ chấm lên bản vẽ.

Người phụ nữ mặc váy dệt kim màu nâu ngồi thẳng lưng ở đó, nhìn rất yên tĩnh dịu dàng.

Tông Sinh bước chậm lại, nhìn ánh chiều tà nghiêng nghiêng ngoài cửa sổ, che phủ giá vẽ và người phụ nữ, hơi lộ ra cần cổ mảnh khảnh trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên.

Cô ấy xinh đẹp giống như một bức tranh vậy.

Trái tim của Tông Sinh như bị thứ gì đó đụng mạnh vào, có chút ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ đến quên mất việc nhìn đường, mặt đụng lên khung cửa, đau đến anh ta a một tiếng.

Lâm Thanh Dung nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn về phía cửa bên này, chớp chớp mắt, nhưng đôi mắt lại trống rỗng không có tiêu cự.

“Ngài Tông?”

“Là tôi.” Tông Sinh xoa cái trán bị đụng, đi vào phòng sách, còn cười khan: “Không sao, khi nãy đang gửi tin nhắn nên không nhìn thấy cửa, thật ngại quá.”

Lâm Thanh Dung nói: “Anh đúng là lơ là, đợi lát nữa bảo giúp việc tìm thuốc mỡ bôi giúp anh đi.”

“Không sao không sao, chỉ đụng nhẹ mà thôi.” Tông Sinh trả lời, anh đã đi đến bên cạnh Lâm Thanh Dung: “Cô có sở thích là chuyện tốt, nhưng mà mắt cô không tốt sao mà vẽ tranh được? Thuốc màu còn khiến cô…”

Sau khi liếc mắt nhìn thoáng qua giá vẽ, Tông Sinh hít sâu một hơi.

“Mẹ kiếp!”

Trên giá vẽ là một đóa hoa hướng dương.

Tuy lá hoa có hơi méo mó, nhưng vẫn là một đóa hoa hoàn chỉnh, có mấy phần giống phái vẽ trừu tượng.

Đáng sợ là đường cong của bàn tay to nâng hoa hướng dương vô cùng hoàn mỹ, khiến người ta phải cảm thán.

Tông Sinh lập tức nhìn Lâm Thanh Dung: “Mắt cô nhìn thấy rồi sao?”

Lâm Thanh Dung lắc đầu.

“Vậy, vậy tranh này?” Tông Sinh chỉ vào giá vẽ, nói lắp bắp: “Cô không nhìn thấy còn vẽ đẹp như vậy, cái này cô đóng gói một chút đã có thể trở thành nghệ thuật gia đỉnh cao rồ!”

Lập Thanh Dung nở nụ cười: “Không có, lúc trước tôi đã hỏi người giúp việc mấy lần ô vuông nào là màu gì, nhớ kỹ hết, cũng chỉ tùy tiện vẽ thôi, rất đẹp sao?”

“Vô cùng đẹp.” Tông Sinh trả lời.

Anh nhìn nụ cười trên mặt Lâm Thanh Dung, lúc này mới phát hiện trạng thái tinh thần của cô bây giờ hoàn toàn khác với lần đầu gặp, cơ thể cũng không gầy yếu như vậy nữa.

Tông Sinh không nhịn được nói: “Cô cười thật sự rất đẹp, sau này cười nhiều một chút.”

“Ừm” Lâm Thanh Dung gật gật đầu, chân thành nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, còn chăm sóc tôi và con nữa.”

“Cô nói gì vậy chứ, chúng ta là quan hệ hợp tác, tôi giúp cô, cô cũng giúp tôi.” Tông Sinh nói: “Đúng rồi, lần trước mẹ tôi đến đây, hai người trò chuyện thế nào?”

“Mẹ anh rất dễ đối phó.” Lâm Thanh Dung nhịn cười, lại nói tiếp: “Bà luôn trách móc anh với tôi, nói sinh con trai cuối cùng cũng có chút tác dụng, tìm được vợ rồi, nếu không đã phải cắt đứt quan hệ với anh luôn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK