Đường Diệc Đình đẩy cửa ra, đôi mắt thâm thúy nhìn lướt qua bốn phía, cũng không phát hiện bóng dáng nhỏ nhắn trong tưởng tượng, không để lại dấu vết nhíu nhíu mày. Đi vào trong hai bước, tiếng hít thở đều đều sâu kín truyền đến, mặc dù rất nhỏ, lỗ tai hắn rất thính nên nghe được. Bước chân vô ý thức phóng nhẹ, lúc nhìn thấy cô gái nhỏ nào đó đang nằm trên sôpha, đáy mắt giống như hồ sâu, mơ hồ hiện lên vài phần ôn nhu.
Người đàn ông đi đến bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô chằm chằm, cô gái ngủ rất sâu, cũng không biết bộ mặt ngủ không đề phòng chút gì, lúc này đã hoàn toàn nhét vào đáy mắt hắn. Ngũ quan của cô ôn nhu tinh xảo, nhất à khóe môi nhỏ nhắn nhẹ cong lên, đỏ tươi ướt át, làm người ta nhịn không được nghĩ âu yếm.
Đường Diệc Đình cảm giác được hầu kết hoạt động vài cái, lập tức có chút cảm giác miệng đắng lưỡi khô, hắn khom lưng, nghĩ muốn in lên môi nàng một nụ hôn nhẹ, lại bị quầng thâm dưới đôi mắt nàng, hấp dẫn chú ý.
Vài ngày này ngủ không được tốt sao? Thoáng cái tiều tụy nhiều như vậy, liền ngay cả khi ngủ thiếp đi, giữa long mày cũng nhíu lại với nhau. Người đàn ông có chút đau lòng, ngón tay dịu dàng phất qua mí mắt cô, động tác dè dặt, lại là cực hạn chìm đắm vào đó.
Điều hò trong phòng có chút thấp, sợ cô bị cảm mạo, hắn đem tây trang tren người cởi xuống, khẽ nghiêng người, đắp lên giúp cô. Nhẹ nhàng ở trên mí mắt cô hôn một cái, lúc này mới xoay người, đi đến bàn giám đốc, tiếp tục làm việc.
Thời gian, từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua, khi Lý Nguyên Y tỉnh lại, đã là chuyện của hai giờ sau.
Cô khẽ mở con mắt sương mù ra, mờ mịt ngắm nhìn bốn phía, vào lúc nhìn thấy nam nhân đang ngồi trên ghế giám đốc, suy nghĩ từ từ tỉnh táo lại, thế này mới ý thức được bản thân mình vậy àm ngủ thiếp đi ở trong phòng làm việc của người ta!
Ông trời ơi, Lý Nguyên Y, ngươi đúng là con heo mà!
Khuôn mắt nhỏ nhắn trắng nõn, rất nhanh liền nhuộm vài đóa mây đỏ, cô giật giật thân thể, lại hậu tri hậu giác phát hiện, trên người có áo khoác của hắn. Không có mùi thuốc là khó ngửi, thay vào đó là mùi vị đàn ông quen thuộc, hít vào cánh mũi, vẫn cứ an tâm như vậy.
Tâm, trong nháy mắt này, hiện lên vài tia ấm áp, ánh mắt không tự giác đặt ở trên người hắn, rốt cuộc cũng không có rời được.
Tư thế người đàn ông ưu nhã, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng đánh lên bàn phím, tiếng vang cành cạch, giống như là âm phù, tạo thành một đoạn nhạc khúc duyên dáng.
Ánh mắt hắn cực kỳ chuyên tâm, áo sơ mi chế tác tinh xảo, phác hoạ sâu sắc nửa người trên hoàn mỹ, ánh nắng mặt trời chiều tà, lúc này xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu rọi ở trên người hắn, giống như làm tăng cho hắn một tầng sáng hoàn mỹ, từ góc độ của cô nhìn lại, lại làm người ta có loại ảo giác thiên thần phủ xuống. (Thật là không nhịn được mới thêm vô câu này, sao Mai cứ có cảm giác như đang tả con gái thế không biết, ô ô.)
Đều nói thời điểm người đàn ông làm việc cực kì có sức quyến rũ, quả thật lời này không giả.
Giống như cảm giác được cái nhìn chăm chú của cô, người đàn ông đột nhiên ngước mắt, cùng tầm mắt của cô chạm nhau ở không trung, bốn mắt nhìn nhau, ngay cả không hình hình như cũng bị đình chỉ lại.
Không nghĩ tới việc nhìn người khác bị bắt ngay tại chỗ, Lý Nguyên Y có chút lúng túng, may mắn Đường Diệc Đình chỉ nhìn cô một cái, rất nhanh lại đem ánh mắt một lần nữa trở về màn hình máy vi tính, động tác nhanh chóng, làm cô cho rằng, giây lát đối mặt vừa rồi, chỉ là ảo giác của cô.
Lý Nguyên Y đứng lên, nhẹ nhàng xử lý y phục có chút nhăn nheo, lặng lẽ hít một hơi, lúc này mới chân thành đi đến trước mặt hắn rồi đứng lại.
"Đường Diệc Đình, có thể cùng tôi nói một chút không?" Những lời này, đã chuẩn bị rất lâu, cuối cùng nói ra khỏi miệng.
- - - - - -