Đường Diệc Đình nhướng mày, trong mắt chỉ thấy được cô gái nhỏ không có lương tâm kia!
Hừ, với người đàn ông khác thì cười sáng lạng như vậy, với anh thì sao? Né anh cả ba ngày, thật có đủ khả năng mà!
Vốn dĩ anh chờ cô chủ động đưa tới cửa, nếu hôm nay gặp phải, anh không có khả năng tiếp tục đợi.
Rose theo sát bước đi của anh, cho đến khi còn một khoảng cánh ngắn, mới phát hiện Lý Nguyên Y, trong lòng hắn bội phục nhãn lực của Đường Diệc Đình bội phần, xa như thế mà cũng có thể nhìn thấy!
Chỉ là, bộ dáng này của Boss, là muốn bày tỏ cùng với anh vợ tương lai, hay là khiêu khích?
“Xương Húc, Lý chủ bá, thời gian không còn sớm, tôi xin đi trước , có thời gian rãnh lại nói chuyện!”
Rất nhanh Trương Tề đã tạm biệt, Lý Nguyên Y còn chưa kịp thở ra một hơi, chợt cảm thấy sau lưng lạnh buốt , giống như có một ánh sáng lạnh, đâm thấu qua quần áo cô, trực tiếp đánh vào trên người cô. Vô ý thức cô rùng mình một cái, lại thoáng nghe thấy tiếng nói vô cùng quen thuộc vang lên sau lưng- -
“Lý Sir, trùng hợp như vậy? Ngay cả ăn một bữa cơm cũng có thể gặp!”
Nhìn thấy Đường Diệc Đình, mi tâm Lý Xương Húc nhíu lại: “Nếu anh không làm việc gì trái với lương tâm, làm cái gì phải sợ gặp tôi?”
“Nói vậy, chẳng lẽ anh cho rằng mình là quỷ?”
Hai tay Đường Diệc Đình cho vào túi, môi mỏng nhẹ nhàng cử động, bộ dáng tươi cười điên đảo người kia, lại làm cho Lý Nguyên Y không vì sao lại sợ hét hồn hết vía, tay cầm dao nĩa cũng chặt hơn, hơi hơi run lên.
Người này, đến tột cùng muốn làm gì?
“Cứ cho là như lời anh nói đi.”
Bởi vì lần trước Thẩm Thiên Minh bị thua thiệt, tuy nói sau đó hắn ta cũng không có làm động tác gì, nhưng Lý Xương Húc này vẫn có thể hiểu được, trực tiếp đem lời khiêu khích của Đường Diệc Đình, trở thành gió bên tai.
Trong lòng Đường Diệc Đình thầm bội phục sự trầm ổn của anh vợ tương lai, ánh mắt hơi chuyển một chút, liếc về hướng Lý Nguyên Y vẫn im lặng không lên tiếng ở một bên, giọng nói trầm thấp giống như âm nhạc say lòng người chậm rãi vang lên: “Người đẹp, nhìn quen quen, gặp qua ở đâu?”
Biết ngay mà!
Biết ngay người này, sẽ không bỏ qua cho cô!
Trong lòng Lý Nguyên Y nghiến răng nghiến lợi, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: “Đường thiếu, chúng tôi cùng anh không có giao tình, xin đừng ảnh hưởng tới tôi cùng với anh hai ăn cơm.”
“A, thì ra là Lý chủ bá, tôi còn tưởng, tôi còn tưởng là người tình mới của tôi, bộ dáng giống hệt nhau, cô xác định không phải là cô?”
Khóe mắt Đường Diệc Đình gian gian, vui vẻ lộ vẻ trêu tức, nhìn thấy sắc mặt cô bị mình trêu tức mà đỏ lên, đột nhiên tâm tình anh thật tốt.
Cái người khốn kiếp không chịu che đậy miệng!
Lý Nguyên Y siết chặt dao nĩa, thật hận không thể đưa qua chào hỏi cái khuôn mặt đẹp trai kia một cái.
“Đường Diệc Đình, danh dự của em gái tôi, không phải loại người như anh có thể chửi bới .”
Mặt Lý Xương Húc lạnh xuống, giọng nói có mười phần không vui. Chỉ cần đụng tới chuyện của em gái anh, anh cũng sẽ không còn chút bình tĩnh nào.
“Chỉ đùa một chút, các người cũng coi là thật? Lý chủ bá, có muốn suy nghĩ một chút hay không, đảm đương người phụ nữ của tôi, hả?”
Đột nhiên Đường Diệc Đình cúi đầu xuống, gương mặt đẹp trai mạng mẽ hướng tới trước mặt cô, như cười như không nhìn chằm chằm cô. Cái khuôn mặt tuấn tú phong nhã tuyệt thế kia, lúc này chỉ cánh cô vài cm, con ngươi sáng ngời giống như ngôi sao sâu không thấy đáy, Lý Nguyên Y lại giống như kỳ tích, có thể đọc hiểu được tình cảm nghiêm túc của anh.
Tâm, vào lúc này cuồng loạn không thôi, không muốn bị anh hai nhìn ra sơ hở, cô đưa tay muốn đẩy anh ra, bóng ma cúi đầu ở trước mặt mình đã không thấy, cô quay đầu lại, mới hậu tri hậu giác (hậu tri hậu giác: việc làm mọi người đều biết chỉ mình không biêt) phát hiện, anh hai đã động thủ trước đẩy anh ra.
- - - -