Đáng giận, lại càng sờ càng đi xuống, nhanh tới trên đùi rồi, người đàn ông này đúng là không phân biệt được trường hợp mà, bất cứ lúc nào bất kì chỗ nào cũng có thể sàm sỡ cô?!
Lý Nguyên Y kìm nén bực bội, đưa tay muốn kéo anh ra, ai ngờ bàn tay nhỏ bé lại bị anh nắm ngược lại, lòng bàn tay hơi có vết chai nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, giống như mang theo một dòng điện, thật nhanh chạm nơi sâu nhất trong lòng cô.
"Vị này là?" Cuối cùng Trương Tề cũng kịp phản ứng lại, giọng điệu mang chút tìm tỏi nghiên cứu hỏi. Mặc dù bầu không khí chỗ hai người đang ngồi đối diện hắn hết sức không bình thường, nhưng trong lòng hắn vẫn không hy vọng bọn họ là một đôi, dù sao, có người có bạn trai, làm sao sẽ đến tìm hiểu đối tượng? Còn nữa, đối với Lý Nguyên Y hắn rất là thưởng thức.
"Bảo bối, không phải nói tối nay dẫn anh đến gặp anh hai sao, vị này là..." Nếu bàn về diễn trò, Đường Diệc Đình cũng nằm trong số cao thủ, nói dối cũng không cần viết nháp, nhìn sơ qua cực kỳ thành thạo.
Lúc này, dù Trương Tề có muốn lừa mình dối người đi nữa, cũng biết quan hệ hai người không phải bình thường, hắn nhướng mày, vào lúc Lý Nguyên Y còn chưa mở miệng, đã đặt câu hỏi: "Lý chủ bá, vị này là bạn trai cô sao?" "Xin lỗi, Trương tiên sinh. Cũng như ngài thấy đó, vốn dĩ tôi muốn mang anh ấy đến gặp anh hai , ai biết..." Lý Nguyên Y nhẹ nhàng cắn môi, cũng không có tiếp tục nói nữa, nhưng Trương Tề cũng là người thông minh, đương nhiên có thể hiểu lời nói ngầm của cô.
"Được, tôi cũng hiểu, một cô gái có điều kiện tốt như cô, làm sao có thể không có bạn trai được? Không có việc gì, nếu là một hồi hiểu lầm, vậy tôi rời đi trước. Chúc hai người hạnh phúc!" Trương Tề nói xong, tác phong nhanh nhẹn rời khỏi.
"Có thể buông tôi ra chưa?"
Thấy Trương Tề đã đi xa, lúc này Lý Nguyên Y mới quay đầu lại, trừng Đường Diệc Đình một cái. Cô cố sức rút tay mình ra, đáng tiếc hắn vẫn nắm chặt như trước.
"Cuois cùng bảo bối cũng thừa nhận anh là bạn trai em, hả?" Tuy nói nhìn thấy cô hẹn hò cùng người khác, anh hết sức không vui, nhưng thái dộ phối hợp vừa rồi của cô, rất dễ dàng đem khói mù trong lòng anh quét đi tất cả, lúc này người đàn ông kéo khóe môi, giữa lông mày mênh mông vui vẻ, hào quang vạn trượng.
"Không cần dán vàng lên mặt mình , tôi chỉ không muốn hủy đi chỗ diễn của anh mà thôi. Vừa vặn người hôm nay không phải dạng món ăn của tôi, nếu gặp gỡ người khác, có lẽ sẽ không phải như vậy. Anh có buông tay ra hay không?" Giọng nói của cô bởi vì phẫn nộ mà trở nên bén nhọn, nói xong, lại chưa từ bỏ ý định cử động người một cái, con mắt hạnh lại lơ đãng nhìn thấy miếng vải màu trắng quấn trên mu bàn tay anh, liền giật mình mấy giây.
"Phải không? Vậy có cần tôi đem những người đàn ông tốt cực phẩm trên thế giới, đều mang tới trước mặt em, tùy em lựa chọn?" Đường Diệc Đình không có buông tay khỏi cô, ngược lại đem cả người cô ấn vào trong lòng mình, gương mặt tuấn tú tinh xảo lúc này dính vào một tầng sương, hiện ra lãnh.
Lý Nguyên Y bị lãnh ý trong mắt hắn làm cho kinh sợ, tim đập, không hiểu nhưng muốn đứng lên nhanh, hàm răng cắn chặt, tuyệt không yếu thế: "Vậy tôi cám ơn Đường thiếu trước."
Đường Diệc Đình nở nụ cười, gương mặt tuấn tú lại làm cho người ta không cảm giác được chút nhiệt độ nào, "Xem ra em thật đúng là nhận thức không rõ thực tế."
"Ta cần nhận rõ thực tế gì? Ngược lại là anh, có vị hôn thê, thì không cần..."
Nói còn chưa dứt lời, cằm đã bị anh nâng lên, còn chưa nói hết lời, đã bị anh nuốt toàn bộ vào trong miệng...