Anh... Đây là đang giúp cô xả nước tắm sao?
Cô ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhìn thấy anh vô cùng nghiêm túc giúp cô thử nước ấm, tâm, vào lúc này, giống như có một cỗ khác thường, dần dần xẹt qua, có chút ấm áp, cũng có chút chua.
“Tắm rửa cho thoải mái một chút, cái áo tắm này sạch sẽ, hãy mặc trước đi.”
Đường Diệc Đình nói xong, cởi tây trang trên người xuống, bỏ vào giỏ quần áo bẩn, thấy cô còn sững sờ tại chỗ, đôi mắt xẹt qua một chút ranh mãnh: “Còn lo lắng cái gì, chẳng lẽ muốn anh giúp em tắm rửa?”
“Nói gì vậy hả, anh đi ra mau.” Lý Nguyên Y hoảng thần, có chút thẹn thùng đẩy anh.
Ngược lại Đường Diệc Đình rất phối hợp, cũng không hề trêu chọc cô, “Ầm” một tiếng, đóng luôn cửa phòng tắm lại.
Kiểm tra trang bị trong phòng tắm một lần, Lý Nguyên Y phát hiện áo choàng tắm, khăn tắm mọi thứ đều có đủ, thậm chí còn có cả quần áo nam để thay, thật không hổ là phòng tổng thống khách sạn 7 sao.
Treo túi sách treo ở trên giá trên, sau đó cởi quần áo trên người xuống, Lý Nguyên Y mới đi vào chỗ tắm.
Đường Diệc Đình điều chỉnh nước ấm cho cô rất cao, nhưng với cô mà nói, lại vừa vặn. Đối với sự trùng hợp này Lý Nguyên Y cảm giác có chút ngoài ý muốn, dù sao từ trước tới nay thói quen sử dụng nước ấm của cô, so với người bình thường thì cao hơn rất nhiều, đặc biệt vào loại trường hợp này, càng nóng.
Nước ấm bao xung quanh bụng cô, hóa giải đi cái cảm giác khó chịu rất nhiều.
Sau khi tắm nước nóng sau, Lý Nguyên Y mặc quân trong, vừa mới mặc vào áo choàng, lúc này, di động trong túi sách đổ chuông lên, đầu giống như bị vật gì đó đánh vào nổ tung ra, trong nháy mắt cô trừng mắt thật to, ông trời - -
Anh hai?
Tại sao cô có thể quên anh hai hoàn toàn cơ chứ?!
Lần này chết chắc rồi!
Lý Nguyên Y gãi gãi đầu, vội vội vàng vàng chạy tới nghe điện thoại, ai ngờ không cẩn thận dưới chân bị trơn…
“A - - “
Từ toilet truyền ra tiếng thét chói tai, khiến cho Đường Diệc Đình đang ngồi ở bên ngoài xem văn kiện trong lòng chấn động, không kịp nghĩ nhiều, anh tùy ý quăng văn kiệt trong tay ra, như gió xông vào.
Trong phòng tắm, sương mù mờ mịt, cô gái có da thịt trắng như tuyết, co rúc ở trên, áo choàng trên người bị mở ra phân nữa, như ẩn như hiện. Bức tranh tươi đẹp, sống sờ sờ kích thích giác quan đàn ông.
Chỉ là, lúc này Đường Diệc Đình không rảnh bận tâm những thứ khác, trực tiếp mở ra chân dài chạy vội tới bên cạnh cô, ngồi xổm xuống: “Em không sao chứ?”
Lý Nguyên Y khó chịu chau mày lại, vừa rồi vì bảo vệ đầu, cô phản xạ có điều kiện dùng tay cản một lại, may mắn đụng vào trên thảm trải sàn thật dài, còn chưa tới mức gãy xương.
“Đưa đây, anh xem một chút.” Đường Diệc Đình đưa tay đụng bả vai của cô một cái, vẻ mặt dè dặt.
Lý Nguyên Y cắn cắn cánh môi, từ trước đến nay cô sợ đau, càng đừng nói tới trong thời gian phụ nữ tới tháng, trong lòng rất dễ yếu ớt nhạy cảm, hơn nữa trên cánh tay còn mơ hồ đau, làm cho cô không nhịn được mà hơi có nước mắt.
Bởi vậy, được Đường Diệc Đình quan tâm như vậy, trong lúc nhất thời, cảm xúc ủy khuất bắt đầu nổi lên, cô hít mũi một cái, lời được nói ra từ đôi môi đỏ mọng, không tự giác mang theo một tia khóc nức nở: “Tay, có chút đau.”
Nhìn con mắt hạnh trong suốt của cô, giống như có một tầng hơi nước mờ mịt, long mi cong cong nhẹ nhàng nháy nháy, bộ dáng nhỏ bé đặc biệt vô tội, Đường Diệc Đình cảm giác tim mình giống như bị cái gì đó níu lấy, vô cùng vô cùng khó chịu.