• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: minhhaoconan

“Mỹ nữ, một mình à, có muốn uống một ly cùng anh không?”

Bất chợt, trên bả vai xuất hiện thêm một bàn tay, một giọng nam xa lạ truyền đến từ phía sau.

Lý Nguyên Y híp mắt quay mặt sang, liền gặp một người đàn ông vóc dáng cao lớn đứng sau lưng cô. Mặc dù dáng anh ta anh tuấn phóng khoáng, thế nhưng mặt mũi toàn là tà vọng, lại khiến cô bất giác nhíu mày, bản năng bài xích những đụng chạm như vậy.

Cô nghiêng mình một chút, tránh đi không dấu vết: “Không cần.”

“Ơ, cho mặt mũi còn không biết xấu hổ nha, nếu không phải cô em rất xinh đẹp, em cho rằng anh có rảnh rỗi như vậy?”

Người đàn ông không thể nghĩ đến vẫn còn có người phụ nữ dám làm trái ý anh ta, nhất thời không nén được giận dữ, thẹn quá hóa giận túm tay cô lên.

“Anh này, xin hãy tự trọng chút.”

Chân mày Lý Nguyên Y vốn đã quấn chặt, lúc này càng nhăn chặt hơn, đáng tiếc sức lực của người đàn ông quá lớn, cô dùng hết toàn lực cũng chỉ không thoát ra được như cũ.

“Buông tay, nếu không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Trước kia cô đã cảm thấy Thẩm Thiên Minh đáng ghét khó dây dưa, không nghĩ tới hôm nay lại có một người cùng loại càng không thua kém anh ta, thật sự là quái quỷ!

Trong lòng Lý Nguyên Y khẽ nguyền rủa một tiếng, có lẽ do cồn trong rượu phát tác, cô bỗng cảm thấy đầu óc hỗn loạn, đột nhiên rất muốn ngủ, nhưng tình cảnh bây giờ quá nguy hiểm, không thể làm gì ngoài mạnh mẽ chống đỡ, xốc lại mười hai vạn phần tinh thần.

“A, báo cảnh sát ư? Cô cho rằng chỉ cần một câu uy hiếp tùy tiện của cô liền khiến tôi hoảng sợ sao? Cũng không hỏi thử xem tôi là ai? A ——” Hắn còn chưa nói hết, phía dưới liền bị Lý Nguyên Y hung hăng đạp một cái, đau đến nỗi hắn vội vàng thả cô ra, dáng vẻ cực kỳ tồi tệ.

Nhân cơ hội Lý Nguyên Y cầm túi lên, tính rời đi.

“Đàn bà thúi lại dám đánh tao, các anh em, lên!”

Lúc này, người đàn ông hoàn toàn không có tâm tình thương hoa tiếc ngọc, sắc mặt của hắn ác độc, giương một tay lên, mấy tên thanh niên cao lớn khỏe mạnh chen chúc tiến lên trong nháy mắt, hai ba bước liền bắt được cô.

Có lẽ là lai lịch của người này rất lớn, quầy rượu to lớn như thế nhưng không người nào dám đi lên đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, hình như tất cả diễn ra trước mắt đều đã sớm quen mắt lắm rồi.

Trong lòng Lý Nguyên Y lạnh lẽo, đầu hình như càng đau hơn, cô vô thức mở trừng hai mắt, cằm đột nhiên bị người khác nắm lấy, dùng sức bóp một cái: “Cô nói xem, khuôn mặt tinh xảo như vậy, nếu bị tát xuống một cái, chậc chậc, có thể đỏ bừng lên, càng thêm mê người hay không đây?”

Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng, nâng bàn tay lên chuẩn bị tát xuống, lúc này lại có một cánh tay chắc khỏe vươn tới, nắm giữ lấy tay của hắn, người đàn ông vừa nghiêng đầu, vừa chống lại một đôi mắt đào hoa thâm thúy mê người.

“Từ thiếu, người phụ nữ này, khuôn mặt không phải là quan trọng nhất nha, nếu như anh đánh xuống một cái tát, cũng khó nhìn, chẳng cho anh Thẩm tôi chút mặt mũi nào, vậy coi như hết.”

Thẩm Thiên Minh nhếch môi cười nhạt, mắt phượng đảo một vòng trên mặt Lý Nguyên Y, ý vị không rõ.

Lý Nguyên Y không ngờ sẽ gặp phải anh ở đây, thậm chí anh còn ra mặt giúp cô giải vây, trong nhất thời, đáy lòng hơi xao động.

“Thì ra là Thẩm thiếu, thế nào anh cũng có hứng thú với đúng người phụ nữ này? Nhưng là tôi coi trọng, chính là không muốn giao cô ấy cho anh!”

Từ Nhạc nhìn thấy Thẩm Thiên Minh, thật ra cũng không ngoài ý muốn, mày rậm đang nhíu hạ xuống, tay vẫn ngừng giữa không trung, không có ý định thu hồi lại.

Thẩm Thiên Minh thấy thế, con ngươi thâm u thoáng qua một luồng sáng lạ, rất nhanh trở lại bình thường, nhếch môi cười yếu ớt: “A, Từ thiếu suy nghĩ nhiều rồi. Chỉ là Thẩm tôi nghe nói, gần đây ông cụ Từ rất kín đáo phê bình cuộc sống của riêng anh, nếu là mấu chốt ở điểm này, chút nữa gặp phải chuyện gì, sợ rằng……”

Lai lịch của Từ Nhạc quá lớn, Thẩm Thiên Minh không muốn lấy cứng đối cứng với anh ta, vì vậy tươi cười rạng rỡ áp dụng chiến thuật vòng vèo.

Quả thật ——

“Lão già kia đích xác là phiền toái!” Từ Nhạc không kiên nhẫn bĩu môi, nhưng vẫn thu tay lại: “Đàn bà thúi, hôm nay coi như cô may mắn, lần sau gặp phải tôi, có thể bắt cô trả giá sau, đi!”

Hắn hung hăng quăng xuống những lời này, mang theo một đám thuốc hạ, đi thẳng cũng không quay đầu lại.

“Cám ơn anh!” Lý Nguyên Y cảm kích gật đầu với anh một cái.

“Em không sao chứ?” Thẩm Thiên Minh quan tâm hỏi một câu.

“Tạm ổn!” Cô ấn vào ấn đường, muốn giúp mình tỉnh táo một chút, mà lúc này, Thẩm Thiên Minh lại đề nghị: “Em uống rượu, không thể lái xe, hay là anh chở em về?”

Đám người Từ Nhạc bọn họ vừa mới đi, anh bảo vệ cô không cho phép cô đi ra ngoài biết đâu lại gặp phải đám kia. Nếu ngay dưới mắt anh xảy ra chuyện, sau khi Đường Diệc Đình biết, còn không thể không lột một lớp da của anh hay sao. Còn nữa, anh cũng không cam lòng để cho Lý Nguyên Y lại bị thương, tuy nói hiện tại anh đã cắt đứt những suy nghĩ không an phận với cô, nhưng cũng là có chút cảm tình, không phải dễ dàng như thế mà có thể xóa sạch.

“Không cần ——”

Lý Nguyên Y đang muốn cự tuyệt, lại bị một âm thanh mềm mại cắt đứt: “Thẩm thiếu, không phải chúng ta nói muốn đi ăn khuya đó sao? Tại sao còn chưa đi vậy?”

Không ngờ cô chỉ mới vừa đi toilet trở lại, vừa quay đầu lại với Thẩm Thiên Minh thì anh liền tới với người phụ nữ khác, hơn nữa người phụ nữ này lại còn là Lý Nguyên Y.

Trong lòng Tô Tâm Lôi cả kinh, lập tức cười duyên đi đến, quấn lấy cánh tay của Thẩm Thiên Minh, âm thầm trợn mắt nhìn Lý Nguyên Y một cái: “Ơ, hoạt náo viên Lý, sao lại vừa khéo như vậy?”

“Ừ, hoạt náo viên Tô, thật là đúng dịp!” Lý Nguyên Y coi thường ánh mắt ghen tỵ của Tô Tâm Lôi, lễ phép mỉm cười với cô ta, tiếp tục mở miệng: “Tôi đi trước, gặp lại sau!”

“Này, em chờ anh một chút đã ——”

Thẩm Thiên Minh thấy cô định đi, định hất tay Tô Tâm Lôi ra, đuổi theo mà cũng không quay đầu lại.

“Thẩm thiếu ——”

Tô Tâm Lôi không ngờ Thẩm Thiên Minh cứ như vậy mà bỏ cô lại, trong nhất thời lòng tức giận. Cô hung hăng cắn môi dưới, trong nháy mắt con ngươi yêu mị lóe lên sự độc ác……

*****

Newyork, cao ốc Stars.

Bầu trời đêm tối đen, không tìm được chút dấu vết nào của những ngôi sao trên trời. Người đàn ông đứng ở tầng đỉnh của tòa cao ốc, dựa bệ cửa sổ, đôi mắt thâm thúy híp lại, dáng điệu đẹp đẽ trầm lắng khiến người khác không thể nào nhìn thấu tâm tình của anh ta.

Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng lướt qua màn hình ——

“Có chuyện gì nói mau!” Âm thanh của anh trầm thấp mê hoặc, cũng là động lòng người.

“Đình thân ái, xảy ra chuyện lớn rồi đó!” Âm thanh vui vẻ theo sóng điện từ truyền đến từ bên kia.

“Xảy ra chuyện lớn, cậu còn có thể cười đến đê tiện như thế sao?” Đường Diệc Đình nhíu mày, ánh mắt khẽ dao động, xẹt qua một ít âm u.

“Mẹ kiếp, báo cho cậu như vậy mà cậu còn làm tổn thương anh em sao? Tôi thật sự là có mắt không tròng mới có thể ——” Thẩm Thiên Minh oa oa kêu to lên.

“Đủ rồi, nói chuyện chính đi!” Đường Diệc Đình không kiên nhẫn cắt đứt anh ta, lúc này anh cũng không có tâm tình dây dưa vớ vẩn cùng anh ta.

“Là như vậy, trước đó người phụ nữ của cậu chạy đến quán bar, sau đó bị Từ Nhạc có tiếng xấu ở thành phố A coi trọng……”

Thẩm Thiên Minh thêm mắm thêm muối vào sự việc mình thuật lại một lần, dĩ nhiên, đoạn tăng thêm đều là lúc anh ta anh dũng cứu mỹ nhân như thế nào.

Đường Diệc Đình cũng không để tâm đâu mà nghe anh ta nói nhảm liên miên, tràn ngập trong đầu đều là hình ảnh cô một mình mua say. Hàng mi anh tuấn nhanh chóng hiện lên vẻ tức giận ——

Đáng chết, cô có biết một cô gái một mình ra vào quán bar nguy hiểm đến cỡ nào không? Anh cũng không quên, bộ dáng lúc cô say rượu có thể khiến đàn ông điên cuồng tới cỡ nào……

Cảnh tượng đêm đó lần nữa quanh quẩn trong đầu, tim Đường Diệc Đình nóng lên, nơi nào đó bên dưới người mơ hồ rục rịch, nhưng vừa nghĩ tới cô gọi tên người khác trong lúc ở trên giường, tim của anh, trong nháy mắt lại bị đẩy vào hầm băng, lạnh thấu xương!

Chỉ là, lời kế tiếp của Thẩm Thiên Minh lại làm trái tim vốn tĩnh mịch của anh lặng lẽ khôi phục bình thường ——

“Lại nói, là cậu chọc giận làm cô ấy đau lòng sao? Tôi đưa cô ấy về nhà, ở trên xe tôi cô ấy khóc thật lâu, vẫn kêu tên của cậu……Cô ấy là một cô gái tốt, nếu như cậu thật sự không thể làm cô ấy hạnh phúc, vậy thì tôi sẽ thay thế.”

“Cậu dám!”

Lời nói thốt lên mà chưa kịp suy nghĩ, lúc này Đường Diệc Đình mới hiểu, mặc kệ anh có tức cô hận cô như thế nào đi nữa, cuối cùng cô cũng đã hòa hợp cùng máu mủ của mình, không cánh nào dứt đi được……

“A ha, giỡn thôi. Vợ bạn không thể lừa gạt, trước nói rõ, tôi đưa cô ấy về nhà, nhưng ngay cả một đầu ngón tay cũng không đụng vào cô ấy đó!” Thẩm Thiên Minh chỉ sợ anh nhỏ mọn sẽ trả thù, vội vàng giải thích.

“Tôi tin cậu!” Đường Diệc Đình khó lắm mới nói ra một câu kiểu cách, tay phải anh để lên trên mặt kính thủy tinh, ngón tay thon dài gõ nhẹ vài điệu nhạc theo cảm giác, ngay sau đó, nhếch miệng lên thành một đường cong đẹp đẽ, vẽ ra một nụ cười tà ma yếu ớt, giọng nói khiến người khác nổi da gà: “Trong khoảng thời gian này, làm cho nhà họ Từ đi xuống tới mức nửa chết, đừng để cho Từ Nhạc sống quá thoải mái.”

“Tại sao vậy? Nhà họ Từ cũng không phải chỉ có mỗi Từ Nhạc.” Thẩm Thiên Minh có chút không tán thành, ở thành phố A, ông cụ Từ là người có địa vị siêu cao, nếu không cẩn thận chọc phải ông ta……

“Cậu cứ xem đó mà làm thôi. Trước khi tôi trở về, giúp tôi bảo vệ cô ấy thật tốt, nhớ, đừng để cho bất kỳ nhân vật nam giới nào đến gần cô ấy, nếu không ——”

“A ha, tôi đây không thể giúp cậu được rồi. Theo như tôi được biết, ngày mai người phụ nữ của cậu sẽ đi Hongkong xem nhạc hội của Lục Tuyển Thần đó, đó không phải là tình địch của cậu sao? Ha ha, cậu cứ theo đó mà làm thôi. Tạm biệt!” Còn chưa đợi Đường Diệc Đình nổi giận, Thẩm Thiên Minh liền cúp điện thoại.

“Bộp ——”

Quăng mạnh điện thoại di động xuống đất, gương mặt tuấn tú của người đàn ông lúc này càng xanh mét hơn, anh đưa tay xem giờ.

Đốt một điếu thuốc thuốc, chậm rãi phun ra vô số khói mù. Tròng mắt đen chói mắt như chấm nhỏ, ở phía sau màn khói trắng lượn lờ, lại như dã thú ẩn nấp, từng phút đồng hồ hung hiểm xé nát người khác.

……

Sáng sớm hôm nay Lý Nguyên Y tụ họp cùng Lê Lâm xuất phát đi Hongkong, sau khi hoàn thành quá trình thủ tục ở khách sạn, ước chừng bảy giờ tối mới tới nơi diễn ra nhạc hội.

“Oa, thật là một nơi tráng lệ nha!” Lê Lâm mới đến hội trường liền kích động đến hét ầm lên, bên ngoài hội trường người người tấp nập, fan hâm mộ đều xếp hàng đâu vào đấy bước vào sân.

Khi thời điểm mở màn càng ngày càng gần, tâm tình fan hâm mộ cũng càng ngày càng kích động, tiếng hét chói tai vang lên không dứt.

“Chúng ta nhanh chóng xếp hàng thôi.” Lý Nguyên Y cũng bị cảnh này làm cho kinh ngạc. Nhìn lượng người chung quanh càng ngày càng nhiều, nhiều đến ngay cả hội trường đón khách bên ngoài cũng chen không lọt, cô không phải chỉ lo lắng có thể thuận lợi vào sân sau đó hay không,

“Ha ha, không sao cả…, chúng ta thế nhưng ở khu vực VIP nha.” Lê Lâm không hề lo lắng chút nào, lần này cô đã tiêu hết cả tiền vốn để mua hai tấm vé tốt nhất.

“A, nếu không em đừng đi theo dòng người, đợi đến lúc trực tiếp bước lên sân khấu mà đi thôi.” Lý Nguyên Y xấu bụng trêu chọc cô.

“Vậy em còn không bị mấy fan hâm mộ đánh chết nha. Em chị rất yêu mạng sống.” Lê Lâm le lưỡi, mắt linh hoạt nhìn quanh tứ phía: “Chị xem, đó là lối đi VIP, chúng ta đi sang đó xếp hàng.”

Lê Lâm lôi cô bỏ chạy, dọc theo đường đi, Lý Nguyên Y thấy được người hâm mộ đến từ các quốc gia, giống như ghi chú phía trên băng biểu ngữ đã ghi rõ, đám fans hâm mộ Lục Tuyển Thần của Mĩ, đám fans hâm mộ của châu Âu, đám fans hâm mộ của Hàn Quốc, đám fans hâm mộ của Nhật Bản……, cơ hồ mỗi quốc gia đều có fan hâm mộ đến đây, thật không hổ là hoàng tử Piano vang danh quốc tế.

Rốt cuộc, nhạc hội bắt đầu mở màn.

Trong tiếng vỗ tay đang vang rền, Lục Tuyển Thần khoác một bộ áo trắng đi tới, tuấn tú như hoàng tử đến từ Hy Lạp cổ, khi giơ tay nhấc chân, tất cả đều toát ra hơi thở tôn quý. Chỉ thấy anh ưu nhã ngồi ngay ngắn ở trước chiếc Piano, mười ngón tay thon dài bay múa phía trên những phím đàn đen trắng, nháy mắt giai điệu đẹp đẽ chảy xuôi ở đầu ngón tay anh, làm người ta mê mẩn.

Lý Nguyên Y ngồi ở trong phòng VIP, nghe anh đánh khúc nhạc an tĩnh, hình như mỗi một bài mỗi một giai điệu đều có một đoạn kể nên câu chuyện tình yêu kích động lòng người.

Lục Tuyển Thần, chắc anh cũng là một người có tâm sự phải chứ?

Kết thúc mấy bài, Lục Tuyển Thần nói vài câu cảm tạ người xem, kế đó vào phía sau đài thay đổi trang phục.

Lúc này, điện thoại di động trong túi xách đột nhiên rung lên, Lý Nguyên Y vừa lấy điện thoại ra nhìn, nhìn thấy dãy số đang nhấp nháy trên màn hình chính là dãy số mình đã khắc sâu trong lòng, tâm, chợt cứng lại.

Màn ảnh càng không ngừng nhấp nháy, Lý Nguyên Y lại nghiêm mặt ngồi tại chỗ, không có phản ứng.

“Ah, chị có điện thoại gọi tới kìa.” Lê Lâm quay đầu qua dò xét, nhắc nhở cô.

“A, số lạ, không nhận.” Lý Nguyên Y lấy lại tinh thần, thuận tay nhấn phím tắt cự tuyệt, đưa tay tắt điện thoại di động, trực tiếp nhét lại vào túi xách.

Thật may là ở trong điện thoại di động của cô chưa bao giờ lưu qua số anh, vừa vặn lúc nãy sẽ không bị Lê Lâm nhìn thấu. Nhưng vì cái gì, cô chỉ khắc duy nhất số điện thoại ngu ngốc mà anh đưa cho vào trong tâm mình?

Lúc này, tiếng hét chói tai vang lên một trận đinh tai nhức óc, kéo suy nghĩ Lý Nguyên Y trở lại, cô vô thức nhìn về phía khán đài, chỉ thấy Lục Tuyển Thần cầm microphone, chậm rãi đi tới.

“Đã lâu không gặp gỡ thăm hỏi, cũng vẫn là mất tự nhiên như vậy……”

Anh hát bài tình ca động lòng người, ánh sáng lung linh dẫn tình cảm thấu đáo tâm hồn vào trong ca khúc, càng cuốn hút mỗi người tại đây thật sâu sắc hơn ——

“Cầu nguyện cho thời gian dừng lại không tiến tiếp, coi như gặp phải người trong một lần tình cờ, điều này cũng thỏa mong ước của tôi rồi, bây giờ tôi có thể có được tình yêu, ít nhất một ngày……”

Bất chợt, âm nhạc chuyển biến, anh ưu nhã xoay người, nhảy lên một điệu múa. Kỹ thuật nhảy lộng lẫy, đẹp đến mức tuyệt vời.

Người đàn ông này, là trời sanh đã thích hợp đứng ở trên khán đài, vô luận là vẻ bề ngoài hoàn mỹ, thành tựu Piano siêu sao, còn là suy diễn đẹp đến mức tuyệt vời, cũng đều hoàn toàn xứng đáng với anh, trở thành ngôi sao ngọc châu tỏa sáng nhất.

Anh tập hợp muôn vàn lời yêu, mà cô đâu, chỉ là một hạt bụi không đáng kể, gió vừa thổi, tùy lúc có thể không thấy.

Lý Nguyên Y bỗng cảm thấy mình thật may mắn, thật may là cô chỉ có sự thưởng thức đối với Lục Tuyển Thần, không như Lê Lâm điên cuồng như thế, bằng không, tim cũng phải vỡ. Yêu một người ở xa không thể chạm, bị thương là một kết cục không thể tránh khỏi.

Trong đầu, đột nhiên thoáng qua gương mặt tuấn tú quyết liệt kia, tâm bỗng chốc trầm xuống, đối với cô, có phải anh xa không với được?

Sau khi tấm màn nhạc hội rơi xuống, Lê Lâm nhiệt huyết dâng trào chạy tới canh phía sau đài, Lý Nguyên Y cảm thấy có chút nhức đầu, đi trở về khách sạn trước.

Sau khi thong thả tắm nước nóng xong, cô nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát, tùy tiện quấn một cái khăn tắm liền đi ra ngoài.

“Cuối cùng cũng chịu đi ra?”

Giọng nói lành lạnh vang lên, sống lưng Lý Nguyên Y trở nên lạnh lẽo, trốn danh vọng đi, vừa vặn chống lại cặp mắt uất giận của Đường Diệc Đình.

Chỉ thấy anh ưu nhã gác chân dài ngồi dựa ở trên ghế sofa, cặp mắt hẹp dài kia là đang nhìn chằm chằm vào cô, giống như là muốn đục một cái lỗ trên người cô.

“Anh…anh vào bằng cách nào?”

Lý Nguyên Y nắm chặt khăn tắm trên người, mặc dù lúc này cô đang trợn mắt với anh, nhưng lời nói chất vấn lại lắp bắp, một chút lực uy hiếp cũng không có.

“Em cảm thấy vấn đề này có thể làm khó anh?” Trên thế giới này, có thể làm khó anh, cũng chỉ có cô, nhưng mà cô lại hồn nhiên không biết.

“Tôi biết rõ Đường thiếu rất lợi hại, được chưa?” Lý Nguyên Y hừ lạnh, xoay mặt không nhìn anh nữa, chỉ sợ chỉ cần liếc anh một cái, sẽ tiết lộ nội tâm của chính mình đang rung động.

Cô, đã thua thất bại thảm hại rồi, không nghĩ đến cuối cùng, ngay cả lòng tự tôn cũng không có.

“Sao em lại không nhận điện thoại của anh?” Trong nháy mắt, Đường Diệc Đình đã đứng ở trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô từ trên cao, vẻ mặt không rõ.

“Chuyện nực cười, điện thoại là của tôi, tôi có muốn tiếp hay không, không mượn anh xen vào.” Thái độ này của anh là cái gì, là sợ tổn thương cô nhận được chưa đủ sâu hay sao?

“Thật sao?”

Lời của cô…, rõ ràng là muốn làm cho tâm trạng của anh không vui, tay phải anh trực tiếp cầm tay cô, trong mắt cảm xúc ghen tỵ nhiều hơn một ít.

Vừa nghĩ tới cô thế mà lại vì Lục Tuyển Thần chạy tới Hongkong, thì trong lòng Đường Diệc Đình không cầm được ghen tức, rõ ràng còn rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý ở Newyork, nhưng anh lại bỏ tất cả đuổi theo, chỉ sợ cô nhìn thấy Lục Tuyển Thần, lần nữa sa vào.

Anh xệ mặt xuống, nhiều lần gọi điện thoại cho cô, cô không ngừng từ chối không nhận, thậm chí còn tắt máy. Mà bây giờ coi như cô ở trước mặt anh, một bộ dạng cả người kích động, chưa cho anh coi được chút sắc mặt dễ gần nào.

Tất cả thứ này, cũng là vì người đàn ông kia!

Được, rất tốt!

Nghĩ tới đây, tay của anh vô ý xiết chặt, đau đến nỗi cô oa oa kêu to.

“Đường Diệc Đình, thật sự đau quá!”

“Đau?”

Nhìn cánh tay trắng như tuyết của cô hiện lên mộ mảng tím bầm lớn, thế này Đường Diệc Đình mới ý thức được, vừa rồi mình thiếu chút nữa bóp vỡ cô, không khỏi ảo não buông tay ra.

“Để anh xem một chút coi có trật khớp hay không?”

Anh tự tay đi qua xem xét, lại bị cô xua đi, lui về phía sau hai bước, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều lúc này trưng bộ mặt ai oán nhìn chằm chằm vào anh: “Không cần anh lo, vội vàng cút khỏi đây cho tôi, tôi không muốn gặp lại anh!”

Cô sờ cằm, mắt rất nhanh sẽ nhiễm một tầng hơi nước, cũng không biết là bởi vì thương mà còn bị uất ức, lúc này cô nhìn giống một Tiểu Bạch Thỏ bất lực, làm cho người ta rất muốn nâng niu trong lòng bàn tay.

Tâm lạnh lẽo cứng rắn của người đàn ông lúc này đã sớm tan thành một vũng nước, anh rủa thầm một tiếng, vươn tay ôm cô vào lòng từ phía sau, đưa tay bắt qua cánh tay cô xoa nắn vài cái, đau đến mức nước mắt cô lưng tròng, mắng to anh khốn kiếp.

“Tốt lắm, trở lại vị trí cũ rồi.” Đường Diệc Đình hôn lên mặt cô một cái, ăn nói có chút khép nép: “Anh sai rồi, có được hay không? Là anh không nên làm em bị trật khớp, nếu không, anh để cho em đánh nhé?”

“Hừ, tôi nào dám thất lễ đối với Đường thiếu đây? Tôi cũng chỉ là đồ chơi anh chơi một lần đã ngán mà thôi, mau buông tôi ra, chớ làm bẩn tay của anh!” Lý Nguyên Y dùng sức thoát khỏi anh, thế nhưng anh lại ôm cô thật chặt, gương mặt tuấn tú chôn ở hõm vai của cô, bất đắc dĩ than thở: “Anh là đồ chơi của em, được chưa?”

Anh nhận, cô đau, anh càng đau hơn so với cô! Cả đời này, anh đã định sẵn là sẽ thua bởi tay cô!

“Đường thiếu uống lộn thuốc sao? Đột nhiên hạ thấp âm thanh như vậy, thật không giống anh.” Lý Nguyên Y cố ý coi thường rung động trong lòng, cắn răng nghiến lợi nói.

“Vậy anh phải làm sao em mới có thể không tức giận nữa?” Anh có thể đoán trước được, sau này mình tuyệt đối là một ông chồng bị vợ quản nghiêm ngặt. Tựa như hôm nay, rõ ràng cô mới chính là người chọc giận anh, cuối cùng lại trở thành mình là người đuối lý.

Âm thanh của anh hơi mệt, hình như lộ ra vẻ hơi bất đắc dĩ, nhẹ nhàng kích thích tiếng lòng của Lý Nguyên Y, cô nhíu nhíu mày, nhất thời không biết nên nói gì.

Mấy ngày nay, thật ra cô đã suy nghĩ rất nhiều. Về mặt tình yêu, cô thuộc loại người chậm chạp muộn màng, nhưng khi cô đặt toàn bộ cảm thụ của mình lên một người nào đó, thì cũng cực kỳ nhạy bén.

Cô không biết tại sao anh phải tự nhủ nói ra mấy lời nói khiến người ta đau lòng, nhưng cô biết, trong vòng mấy thág trong quá khứ, anh bao dung đối với cô, anh đã sớm mọc rễ trong lòng, không cách nào nhổ bỏ.

Có lẽ phụ nữ đều là động vật làm theo cảm tính, đều chỉ nguyện ý tinh tưởng thứ mình tin tưởng, nói rằng lừa mình dối người cũng tốt, nói cô ngu cũng được, cô cũng không thể nào tin nổi, Đường Diệc Đình không thương cô……

Đường Diệc Đình! Đường Diệc Đình!

Cô thầm nói tên anh, mỗi một chữ, đều hàm chứa sự nhớ nhung được khắc sâu vô cùng, mỗi một chữ, đều nhắc nhở, ở đây, cô đã sớm vạn kiếp bất phục.

Thấy vẻ mặt cô dường như có chút dãn ra, Đường Diệc Đình định cúi đầu hôn lên một vệt nước mắt còn chưa khô của cô. Cô quay mặt, né tránh nụ hôn của anh, nhưng anh không có dừng lại, ngược lại thuận theo xương quai xanh tinh xảo của cô, một đường hôn xuống……

Khi khăn tắm trên người cô buông xuống, một ít lý trí còn sót lại trong Lý Nguyên Y trở lại trong nháy mắt ——

Đáng chết, tiếp tục như vậy nữa, còn không xảy ra chuyện gì mới lạ!

Không được, sau đó Lê Lâm trở về, nếu như bắt gặp thì thế nào?

Nghĩ tới đây, thừa dịp anh không chú ý thì cô hung hăng đá anh một cước.

Không ngờ cô lại đột nhiên tung ra một chiêu như vậy, Đường Diệc Đình rên lên một tiếng, mà Lý Nguyên Y thì thuận thế đẩy anh ra, chạy thoát khỏi ngực của anh. Đường Diệc Đình đưa tay muốn bắt cô, lại chỉ chộp được chiếc khăn tắm rơi xuống từ người cô.

Không để ý tới việc lúc này mình không một mảnh vải, Lý Nguyên Y dùng động tác cực nhanh chui vào chăn, bao kín mình thật chặt, mắt xấu hổ nhìn anh chằm chằm: “Anh cút ra ngoài cho tôi!”

“Hoạt náo viên Lý mời gọi thịnh tình như vậy, sao tôi có thể đi ra ngoài, hả?” Đường Diệc Đình cười một tiếng thật trầm, nhìn cô lúc này vì thẹn quá hóa giận mà khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ửng đỏ, trong đầu đột nhiên hiện lên hình cô say rượu đêm đó, bộ dáng thở gấp, ánh mắt bỗng nhiên chuyển ảm đạm, trở nên sâu thẳm không lường.

“Anh còn muốn trưng vẻ mặt không biết xấu hổ? Cút cho tôi, bằng không tôi báo cảnh sát!”

“È hèm, báo cũng tốt, làm cho cả thiên hạ đều biết, em là người phụ nữ của anh!”

“Anh nói bậy —— tôi cảnh cáo anh, đừng tới đây!”

Thấy anh từng bước đi qua, Lý Nguyên Y cảm giác trái tim nhỏ của mình cũng sắp vọt ra từ trong cổ họng rồi.

“Nếu cảnh cáo hữu dụng đối với anh, anh đã không phải Đường Diệc Đình rồi!” Lúc này anh giống như là sói xám lớn tuấn mỹ tà mị, nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ đáng yêu, không thể không nghĩ muốn trêu chọc mấy phen.

“Anh không cần làm loạn, tôi tuyệt đối sẽ không để anh uy hiếp! Tôi chán ghét anh, anh cút đi cho tôi!” Lời nói của cô không được mạch lạc, chửi loạn: “Đi ra ngoài ngay, đi ra ngoài cho tôi!”

“Ầm ỹ quá!” Đường Diệc Đình ngoáy ngoáy lỗ tai, đôi mắt thâm thúy xẹt qua vài phần bất đắc dĩ: “Nói nhiều lời như vậy, không khát à?”

Nói xong, anh quay người đi tới quầy rượu, rót cho cô một ly nước ấm: “Uống!”

“Hừ, tôi không muốn!” Lý Nguyên Y kiêu ngạo xoay mặt, chính là không nhận.

Đường Diệc Đình bất đắc dĩ, đặt ly ở trên quầy, đôi tay kéo ống quần, ngồi ở dọc bên giường.

Cảm thấy chỗ dựa của anh rất gần, đầu quả tim Lý Nguyên Y cảm nhận một hồi tê dại, bàn tay nhỏ bé ở trong chăn, bất giác nắm chặt, không hiểu sao có chút khẩn trương.

“Sao lại gầy đi nhiều như thế?”

Rốt cuộc, âm thanh đẹp đẽ giống như đàn vi-ô-lông của anh vang lên, Lý Nguyên Y vô thức quay đầu lại, vừa vặn chạm vào con ngươi thâm u đen tối của anh, cũng không biết làm sao, vào giờ khắc này, thế mà cô có thể đọc hiểu một chút rung động anh giấu kín kia.

Vậy, là vì cô sao?

Nhịp tim lại bắt đầu chạy loạn không quy luật, nhưng vừa nghĩ tới việc anh tàn nhẫn thương tổn cô ngày hôm đó, hô hấp của cô giống như bị người ghìm thật chặt, hiện lên tràn đầy đau đớn.

Bởi vì thích, cho nên quan tâm, cũng bởi vì quan tâm, cho nên mới phải đau.

Cô không muốn lại bị anh đầu độc dễ dàng như vậy nữa ——

“Anh trông nom tôi gầy hay béo, tránh ra, tôi muốn đi ngủ.”

“Vậy em ngủ đi, anh ngồi trông em, sau đó lại đi.” Anh tự tay sờ sờ đầu cô, ánh mắt thâm thúy không tự chủ lộ re vẻ sủng nịnh.

“Tôi không muốn!” Dưới tình huống này, cô ngủ được mới là lạ. Cô cho là câu trả lời của mình không mang theo một chút tình cảm nào, nhưng âm thanh mềm mại kia, lúc này lại giống như nhuộm nhu ý làm choáng váng, khiến không khí trong nháy mắt trở nên ngọt ngào hơn.

“Này uống ly nước đi, rồi cùng trò chuyện với anh.” Anh tự tay cầm ly nước lên, lại đưa tới trước mặt cô một lần nữa. Lý Nguyên Y không lay chuyển được anh, không thể làm gì khác hơn ngoài nhận lấy, tùy ý uống vài ngụm, trong lòng lại âm thầm trào lên một phần vạn nước ấm, không có ai biết, cô có một thói quen xấu, đó chính là nếu như sau khi tắm xong không uống một ly nước, buổi tối hôm đó nhất định mất ngủ.

Đường Diệc Đình thấy cô uống ừng ực hết hơn nửa ly nước, không nhịn được nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, hỏi: “Lúc nào thì trở về?”

“Sáng sớm ngày mai Lê Lâm trở về, chẳng qua em còn phải đi dự lễ đính hôn của em họ, cho nên ngày mai mới đi.” Anh hai không có thời gian, ông nội tuổi đã cao cũng không dễ dàng đến đây, cho nên không thể làm gì khác hơn là để cô tới thay.

Đường Diệc Đình nghe, cũng không cho ý kiến gì, sờ sờ đầu của cô lạnh nhạt nói: “Anh đi nha.”

“Hả?” Lý Nguyên Y sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng đã thốt lên: “Nhanh như vậy sao?”

“Không muốn anh đi, hả?” Gương mặt tuấn tú của anh tiến lại gần, đôi mắt thâm thúy, mênh mông nhu tình vô tận.

“Không phải vậy.” Lý Nguyên Y hạ mắt, thật là có chút không bỏ được.

“Anh ở sát vách, nếu không em qua ngủ với anh, hả?” Anh cười, khẽ động khóe miệng, mê người như vậy, để cho trái tim cô không nhịn được nhộn nhạo một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không thể kiềm chế mà ửng hồng lên lần nữa, vung nắm đấm vào lồng ngực anh, gắt giọng: “Nghĩ hay quá nhỉ!”

Rất khó mới thấy được cô có dáng vẻ như một người vợ nhỏ, khêu gợi làm hầu kết Đường Diệc Đình không nhịn được giật mấy cái, liền cúi đầu hôn lên đôi môi khẽ nhếch của cô, hồi lâu sau mới lưu luyến buông cô ra.

“Ngoan, ngủ ngon!” Vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lúc này anh mới đứng dậy, rời đi.

Đợi sau khi anh đi hẳn, Lý Nguyên Y đứng dậy mặc áo ngủ xong, tới đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm ở Hongkong. Lúc này, cơn buồn ngủ của cô đã biến mất, tâm tình rõ ràng đã khá hơn nhiều so với trước kia.

********

Nhà lớn họ Lạc

Khu biệt thự lớn nhà họ Lạc nằm ở lưng chừng khu núi, đêm nay đèn đuốc sáng trưng, một lễ đính hôn long trọng đang được cử hành tại đây. Nhà họ Lạc là một nhà giàu có mặt mũi ở Hongkong, hôm nay viên ngọc quý duy nhất trên tay nhà họ Lạc đang cử hành lễ đính hôn, khách đến đều là nhân vật nổi tiếng ở các lĩnh vực trong xã hội. Nhưng vì tác phong khiêm tốn của nhà họ Lạc, lễ đính hôn lần này cũng không công khai ra bên ngoài, vì vậy, cũng không có mời giới truyền thông đến trình diện, nhưng vẫn không loại trừ có một ít nhân vật trong giới truyền thông len lén trà trộn đi vào.

Lý Nguyên Y vừa bước vào đại sảnh nhà họ Lạc, trong nháy mắt hấp dẫn vô số ánh mắt ngạc nhiên khâm phục. Cô mặc một bộ váy dài lạnh nhạt bó sát người màu hồng nhạt, kết hợp với giày cao gót màu trắng, nhìn một cái là thấy dáng vẻ đẹp đẽ hoàn mỹ của cô. Tóc cô búi cao, lộ ra gương mặt tinh xảo, phong cách tao nhã cổ điển này khiến người ta bị kinh ngạc không ít.

“Nguyên Y, cháu tới rồi, hôm nay mặc đồ này thật sự rất đẹp làm cho bác cũng không nhận ra cháu.” Lý Nhiễm Nhiễm cùng chồng họ Lạc đang bận tiếp khách mới tới, vừa thấy được Lý Nguyên Y liền vội vàng cười tiến lên đón.

“Bác, dượng, hai người mạnh khỏe!” Lý Nguyên Y cười chào hỏi cùng bọn họ, tiếp đến nghịch ngợm nháy mắt với Lý Nhiễm Nhiễm mấy cái: “Bác, người phải là ba mươi năm như một ngày, vĩnh viễn đều là tướng mạo trẻ tuổi xinh đẹp như thế.”

“Ha ha, miệng cô nhỏ này đúng là ngọt hết sức à.” Lý Nhiễm Nhiễm nghe lời ca ngợi của cô, trong lòng tựa như uống một ngụm mật ngọt ngào.

Không bao lâu sau, em họ Lạc yên kéo một người đàn ông cao lớn, chân thành đi tới. Người thanh niên kia dáng dấp khôi ngô tuấn tú, bước bên cạnh Lạc Yên nhỏ nhắn động lòng người, hai người ở chung một chỗ, giống như trai tài gái sắc, vô cùng xứng với nhau.

Trong đầu Lý Nguyên Y đột nhiên thoáng qua hình ảnh một đôi nam nữ trao nhẫn cho nhau, nhưng lại không thấy rõ hai người kia là ai.

Sau khi tán gẫu cùng chủ nhà một lúc, bọn họ liền chạy đến tiếp đón người khác.

Một mình Lý Nguyên Y cầm ly rượu đỏ, tùy ý đi xung quanh đại sảnh, có không ít thanh niên trẻ tuổi kinh ngạc với khuôn mặt đẹp của cô, cố gắng tiếp cận gần hơn, cô đều chỉ lễ phép cười nhạt, cũng không cùng người khác nói quá nhiều chuyện với nhau.

Cảm thấy có chút mệt mỏi, cô định tìm đến cánh cửa trong góc, nhàm chán đứng ở đấy, quan sát nhân vật nổi tiếng ăn mặc hợp thời của các giới.

Trong lúc bất chợt, bóng dáng của một người cao lớn tiếng vào cửa chính ở đại sảnh níu chặt lấy ánh mắt của cô ——

Lục Tuyển Thần vừa đi vào đại sảnh liền dẫn đến một trận xôn xao nhỏ, rước lấy không ít tiếng thét chói tai của phái nữ. Anh mặc tây trang Armani màu đen, tóc khẽ vuốt lên, có vẻ cực kỳ đoan trang tuấn tú.

Lý Nguyên Y không thể nghĩ đến việc mình còn có thể gặp phải Lục Tuyển Thần trong trường hợp này, nếu lúc này, cô bước đến gần anh, Lê Lâm mà biết, chắc phải giơ chân chứ?

Nghĩ đến vẻ mặt đặc sắc của bạn tốt, bất chợt Lý Nguyên Y cảm thấy đùa rất vui, khóe miệng không tự chủ nâng lên một nụ cười đùa dai.

Lúc này Lục Tuyển Thần đang trò chuyện cùng vợ chồng nhà họ Lạc, ánh mắt bất giác hướng về một nơi cách đó không xa, lại bị một nụ cười chói mắt làm sợ hãi, cả người anh giống như bị điện giật một phát, đứng ngây tại chỗ.

Giờ khắc này, anh như nhìn thấy một thiên sứ rơi xuống cõi phàm trần, ngay cả ánh sáng từ đèn thủy tinh trên trần cũng mất đi hào quang dưới nụ cười sáng lạn rực rỡ của cô, chống lại cùng ánh mắt anh thì cặp mắt mê người kia lại xẹt qua một nụ cười thông minh.

Vẻ mặt như vậy, quá mức quen thuộc, quen thuộc đến độ làm anh đau lòng.

Yeon Hee ——

Lòng của Lục Tuyển Thần đập thình thịch, anh rất muốn vứt bỏ tất cả để đi đến cạnh cô, nhưng xung quanh lại bu đầy người, ký tên, chụp ảnh chung, làm cho nhất thời anh không cách nào thoát thân.

Lý Nguyên Y vốn muốn tiến lại gần, chỉ là khi chứng kiến Lục Tuyển Thần bị nhiều người phụ nữ vây quanh trước sau như vậy, lập tức bỏ ý định.

Lấy ly rượu trong tay cô để ở một bên trong tủ rượu, quay đầu, lại đối diện với một đôi mắt đen thâm u.

“Làm sao anh……”

Cô hô một tiếng nho nhỏ, lời còn chưa kịp nói hết liền bị người tới lôi đi ra ngoài.

“Đường Diệc Đình, anh kéo tôi đi nhanh như vậy làm cái gì?”

Anh kéo cô đi thật nhanh, Lý Nguyên Y bị đau nhíu nhíu mày, giọng điệu hơi giận xen nôn nóng. Sao người đàn ông này lại kì quái như thế, thứ nhất là chưa cho cô nhìn mặt thiện chí của anh, không nói lời nào đã lôi kéo cô, cô phải mang giày cao gót, chân đau muốn chết.

Đường Diệc Đình cũng không có trả lời, vẫn là kéo cô đi tới ngưỡng cửa, bước chân thậm chí còn nhanh hơn.

“Đường Diệc Đình, chân tôi đau chết rồi, dừng lại nhanh một chút.”

Thấy anh cũng không để ý đến cô, cô định dùng sức kéo anh, đứng nguyên tại chỗ không đi nữa, giọng nói tràn đầy buồn bã. Cô nói ngược lại, thật sự là hôm nay mang giày cao gót nhưng bình thường rất ít mang đôi kia, ôi, phụ nữ chính là phiền toái thế này đây, nếu không phải vì tôn lên bộ váy đêm nay, cô cũng sẽ không đi mang cùng đôi giày nhỏ như vậy rồi, nhất định chính là tự làm khổ tự làm khổ nha.

“Đau?”

Lúc này Đường Diệc Đình mới chú ý tới việc cô mang một đôi giày cao gót nhỏ, làm nổi bật lên bắp chân thẳng tắp lại thon dài, thật sự rất đẹp, nhưng chỉ là lúc này anh cũng không có tâm tư đâu mà thưởng thức, mà là đang ngồi chồm hổm xuống trước mặt cô.

“Anh……Anh muốn làm gì?”

Lý Nguyên Y bị một động tác này của anh làm sợ hết hồn, liên tiếp lui về sau hai bước.

“Không phải em nói chân đau sao? Ngoan, để anh xem một chút coi có bị thương hay không.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy ở dưới đèn đường, giống như viên kim cương, đắc ý sáng ngời làm người khác không thể dời mắt đi được.

Trái tim nhỏ của Lý Nguyên Y rất không vâng lời bùm một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng hồng, dưới ánh đèn lờ mờ hoàn hảo cũng không rõ ràng, nếu không Đường Diệc Đình sẽ phát hiện ngay, cô vợ nhỏ trước mắt anh đây, trong lòng là quan tâm anh đến cỡ nào đây.

“A, cũng trầy da.” Mày rậm của Đường Diệc Đình hơi nhíu, nội tâm thầm mắng mình khốn kiếp, nếu sớm chú ý tới tình huống thực tại của cô, thì mới vừa rồi đã không lôi kéo cô đi nhanh như vậy.

Chỉ là, mới vừa rồi anh thật sự rất tức giận, không ngờ anh tới đây đón cô trở về khách sạn, lại thấy cô cười ngọt ngào đến như thế đối với Lục Tuyển Thần, thậm chí còn muốn chạy lên đến gần anh ta, nếu không phải anh ngăn cản, sợ rằng hiện tại hai người cũng chẳng biết đã phát triển quan hệ đến mức độ nào rồi chứ?

Vừa nghĩ tới việc cô có thể yêu cái tên kia một lần nữa, trong lòng Đường Diệc Đình tràn đầy cảm giác nguy hiểm, đối với cô mà nói, người nọ là một dấu vết không thể phai nhòa, bằng không, cô cũng sẽ không bị mất trí nhớ, ở trong mộng vẫn còn nỉ non tên của anh ta……

Anh, thật không cách nào không lo ngại!

Nghĩ như vậy, con mắt thâm thúy của anh không nhịn được chớp chớp, ở trong lồng ngực có cảm giác chua xót vô lực luẩn quẩn, bỗng chốc anh đứng lên, đưa lưng về phía cô: “Anh đi lái xe tới đây, em chờ anh ở đây.”

“Ừm!” Cũng không chú ý tới nội tâm của anh đang biến đổi, cô nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Đèn đường ảm đạm kéo bóng lưng anh thật dài, Lý Nguyên Y ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn dần đi xa kia, nội tâm có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.

Đây là lần đầu tiên, cô cảm nhận được cảm giác an toàn ở chỗ bóng lưng của một người đàn ông.

Bên trong nhà, cuối cùng Lục Tuyển Thần cũng thoát khỏi những người hâm mộ nhiệt tình kia, chỉ tiếc là đi tìm khắp nơi lại không thấy tung tích Lý Nguyên Y đâu.

Sau nhiều lần trắc trở, cuối cùng anh chạy tới cổng lớn. Thấy bóng dáng yểu điệu thích thú của cô, ở dưới ánh trăng tản ra phong thái mê người, lòng anh chấn động, đang định chạy lên, lúc này, một chiếc xe Ferrari màu xanh dương bóp còi một tiếng, dừng ở trước mặt cô, mà cô lại còn cười ngọt ngào với người ngồi trong xe, sau đó mở cửa ghế phó lái, chui vào.

“Yeon Hee ——”

Lục Tuyển Thần sải đôi chân dài chạy lên trước, đáng tiếc không chờ anh chạy ra mấy vước, xe đã rời cung lao ra đường lớn như tên bắn, nghênh ngang rời đi, chỉ để lại một bóng xe phách lối cho anh.

Lục Tuyển Thần ngơ ngác nhìn chiếc Ferrari màu xanh dương rời khỏi, một lúc lâu cũng không hồi hồn lại.

Chẳng lẽ, nhiều năm như vậy, cô luôn luôn sống tại Hongkong sao?

******

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Nhìn phong cảnh ngoài xe cho thấy đây rõ ràng là hướng đến ngoại ô, Lý Nguyên Y ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hiện lên một chút sự tò mò, trong bụng, lại mơ hồ có chút mong đợi.

“Em đoán xem?” Anh nhếch môi, treo một nụ cười nhàn nhạt bên khóe miệng, ý tứ không rõ.

“Anh biết em ghét đoán, đi đâu? Nói cho em biết đi.” Lý Nguyên Y rất tự nhiên đưa tay tới quơ quơ cánh tay của anh, lại thấy anh liếc xéo cô một cái: “Đi một nơi có thể bán em đi.”

“Thôi đi, anh cho em là đứa trẻ ba tuổi à.” Cô hơi trề môi, định nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến anh nữa.

“Chúng ta đi hóng gió bên bờ biển, thế nào?” Giọng nói hấp dẫn mê hoặc của anh ở thời điểm lạnh giá cuối thu này, giống như có một loại sức quyến rũ say lòng người, để cho cô quên phản ứng trong nháy mắt, chỉ có thể gật đầu một cái theo bản năng.

Đường Diệc Đình thấy cô khó có khi thuận theo mình như vậy, tâm tình hưng phấn gia tăng tốc độ, không bao lâu sau, chiếc Ferrari màu xanh dương đã thấy cây cầu vượt, chạy về hướng bờ biển.

Đã là tháng mười một, nhiệt độ bên bờ biển có chút thấp, sau khi xuống xe, Lý Nguyên Y đột nhiên hắt hơi một cái, theo bản năng ôm chặt hai cánh tay, cố gắng làm cho cơ thể mình ấm lên được thêm một chút.

Lúc này, đột nhiên có một cánh tay chắc khỏe duỗi tới, choàng qua vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng ôm cả người cô vào lòng.

Tiềm thức Lý Nguyên Y bảo nên xoay người, một nháy mắt khi quay đầu kia vừa đúng đụng phải mặt anh đang cúi xuống, môi cùng môi, cứ như vậy, không hề ngoài ý muốn dính vào nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK