Nhưng mà, yêu cô không hề có nguyên tắc như vậy, thật sự có thể đạt được lòng cô sao?
Về mặt tình yêu, nếu như bày mưu tính kế, có thể đạt được mong muốn, thật là tốt biết bao!
“Đường Diệc Đình, tỉnh! Anh đã ngủ 2 tiếng đồng hồ rồi, sẽ nhức đầu đó!”
Trong khi cô nói chuyện, cũng nhẹ nhẹ đẩy bờ vai anh, thấy anh vẫn không có phản ứng nào, Lý Nguyên Y kìm lòng không được đưa tay lên, chọc chọc hàng lông mi rậm khéo léo của anh.
Không thể không nói, Lý Nguyên Y chính là một người cuồng lông mi, chỉ cần lông mi đpẹ mắt, sẽ không nhịn được mà ngứa tay, muốn chơi đùa một chút. Đương nhiên, cô vẫn rất cẩn thận, ít nhất là bây giờ, làm cho cô không có chút tiết tháo nào đi trêu chọc, cũng chỉ có Lý Duẫn Phàm - cháu nhỏ mà cô yêu thương nhất.
Chỉ là, hôm nay lại nhiều thêm một người là anh!
Lý Nguyên Y thấy anh vẫn không có chút phản ứng nào như cũ, khóe miệng nhịn không được khẽ nâng lên, cười khẽ một tiếng, “Nếu không tỉnh, tôi sẽ nhổ hết lông mi của anh đấy!”
Oanh - -
“Ai bảo anh ngủ trưa hơn hai tiếng cơ chứ, đáng đời bị nhức đầu!”
“Hừ hừ, lần sau nếu lại chậm chạp không tỉnh, em sẽ nhổ hết lông mi của anh đấy!”
Thanh âm trong trí nhớ, dần dần chồng lên thực tế, phút chốc Đường Diệc Đình mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy, mang theo vẻ không thể tin.
“Ôi, anh tỉnh rồi!” Lý Nguyên Y sợ hết hồn, hậm hực rút tay về, trên khuôn mặt xinh đẹp, nhanh chóng nhiễm một chút ửng đỏ.
Hình như hành động vừa rồi của cô có chút thân mật nhỉ, có khi nào anh cảm thấy mình là một cô gái lỗ mãng không, rõ ràng nói không gặp lại, lại vẫn tìm đến anh như cũ, thậm chí còn...
Vào thời khắc này, Lý Nguyên Y thật sự có chút xem thường chính mình.
“Anh tỉnh rồi, tôi đi đây.” Thật vất vả Lý Nguyên Y mới tìm được tiếng nói của mình, vốn dĩ muốn tìm anh để chất vấn xem việc cô vào BGH có liên quan tới anh hay không, nhưng ngay lúc này, đột nhiên cô cảm thấy không cần thiết nữa.
“Em chỉ đến đây để đánh thức tôi sao?” Lúc cô dự định xoay người, Đường Diệc Đình lại bắt lấy cổ tay của cô, giọng nói trầm thấp, xen lẫn một chút lười biếng vì mới tỉnh ngủ, rút khỏi hơi thở lạnh lùng bức người, lại làm cho anh tăng thêm vài phần gợi cảm.
Trên cổ tay truyền đến nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh, trong lòng cô khẽ run, đôi môi mềm mại nhúc nhích muốn nói gì đó, lại nghe thấy tiếng cười châm chọc của anh, lại khôi phục sự lạnh lùng xa cách: “Từ khi nào thì Lý chủ bá, cũng có loại này phục vụ rồi?”
“Anh - -” Lý Nguyên Y không nghĩ tới anh sẽ nói cô như vậy, trong lúc nhất thời đầu óc một mảnh hỗn loạn, tìm không được từ ngữ để phản bác lại anh.
Anh nói đúng, mình thật sự bị coi thường , vô duyên vô cớ lên đây tìm anh làm gì chứ?
“Không phải đã nói không gặp lại sao? Em nghĩ rằng Đường Diệc Đình tôi là người gọi thì đến đuổi thì đi sao? Vậy cũng không khỏi quá coi trọng em rồi, Lý Nguyên Y chủ bá!” Đường Diệc Đình nói xong, buông cô ra, bỗng chốc đứng lên, đi đến trước cửa sổ sát đất đứng lại, đưa lưng về phía cô.
Lý Nguyên Y bị những lời của anh thương tổn, chấn động đứng im tại chỗ, con mắt hạnh chớp chớp, trong nháy mắt này, dần dần hiện lên một chút hơi nước. Cô nghĩ muốn bước lên, đi đến phía sau anh ôm lấy anh, lớn tiếng nói cho anh biết, không phải là như vậy, cô thật sự thích anh!
Nhưng mà, lúc này hai chân của cô như bị rót đầy trì, trầm trọng không bước nổi một bước, giống như nặng ngàn cân.