Lý Nguyên Y đi ra từ phòng làm việc Tổng giám Lucy, không yên lòng trở lại tầng 62. Cô ngồi ở trên ghế giám đốc, trong đầu lại chợt lóe qua đối thoại vừa mới nói cùng Lucy - -
"( Ước hẹn đại nhân vật ) Tiết mục khách quý hàng đầu, chúng ta định mời Đường tổng bên tập đoàn Tinh Tế. Lý chủ bá, nhiệm vụ này, liền giao cho cô."
"Lucy, theo tôi được biết, Đường Diệc Đình cũng không thích xuất hiện trên truyền thông trước mặt quần chúng, chỉ sợ..."
"Lý chủ bá, tôn chỉ của BGH, chính là khiêu chiến tất cả những cái không thể nào, nói tận hết thảy những thứ không thể nói, đào sâu hết thảy không thể đào. Nếu như ngay cả chuyện nhỏ là mời Đường tổng tham gia chương trình, cô cũng làm không được. Tôi nghĩ, chúng ta cũng cần phải suy tính lại, cô có thể đảm nhiệm chủ bá ở chương trình này hay không."
...
Thái độ Lucy quá nghiêm túc, làm cho cô không thể không thận trọng đối mặt với vấn đề này. Trên thực tế, Lý Nguyên Y cũng không phải hạng người e ngại với sự khiêu chiến, nhưng đối phương là Đường Diệc Đình...
Vài ngày nay, về hắn, về tương lai, cô suy nghĩ rất nhiều. Cô không phải một người thích trốn tránh thực tế, lại không thích làm con rùa đen rút đầu trên phương diện tình cảm, tâm ý của mình đối với anh như thế nào, hiện tại Lý Nguyên Y phi thường rõ ràng. Chỉ là, vừa nghĩ tới ở giữa bọn họ vắt ngang nhiều trở ngại như vậy, cô sẽ không có dũng khí bắt đầu.
Nếu như đã có thể biết trước tương lai, sao không ở thời khắc tình cảm vừa mắt nảy sinh, liền đem nó bóp chết đây? Như vậy, có lẽ, về sau cô cũng sẽ không đau nhức như vậy...
Cho nên, cô cố ý trốn tránh anh, bất kể là nhắn tin hay là gọi điện, đều hờ hững không tả lời. Nhưng lại không thể phủ nhận, sâu trong nội tâm còn có chút loáng thoáng mong đợi, anh sẽ giống như trước kia, đột nhiên liền xuất hiện ở trước mặt cô...
Đương nhiên, hiện thực chứng minh, là cô suy nghĩ nhiều quá. Có lẽ, Đường Diệc Đình đối với cô, cũng không có như những lời mà anh nói? Như vậy rất tốt, từ từ liền nhạt dần đi. Chỉ là lúc này, cô lại vì tiết mục, phải chủ động đến gần anh...
"Chị Y, lầu dưới có người tìm, thật là đẹp trai rất soái đó!"
Tiểu Lạc đột nhiên đi tới, cắt đứt suy nghĩ của Lý Nguyên Y.
"Ai chứ?"
Lý Nguyên Y xem đồng hồ đeo tay một chút, sắp mười hai giờ rồi, lúc này, lại có ai đến tìm cô? Trong đầu nhanh chóng xẹt qua một bóng dáng, lập tức bị cô phủ nhận. Nếu người đến là Đường Diệc Đình, nhất định Tiểu Lạc sẽ không bình tĩnh giống như bây giờ. Phải biết kể từ ngày Đường Diệc Đình cứu bé trai đó trở đi, cô nhóc này liền tôn sung anh là nam thần, cả ngày háo sắc vô cùng.
"Vâng, không biết đâu, mặc dù không có đẹp trai giống như nam thần của em, nhưng cũng là người đẹp trai hàng cao cấp, chị Y đoán được là ai không?"
Tâm Lý Nguyên Y, khẽ trầm xuống. Có một người trợ lý ham mê soái ca thế này, thật đúng là nghiệp chướng. Động một chút lại háo sắc, để cho ba chữ Đường Diệc Đình thường xuyên xuất hiện trong đầu óc cô, muốn xem nhẹ cũng không được.
"Còn không mau đi đi, đã đến giờ cơm trưa, làm không tốt, người ta là tới mời chị ăn cơm đó!"
Tiểu Lạc thiếu đầu óc cũng không có phát hiện sự khác thường của cô, thậm chí còn đi lên phía trước, thúc giục đẩy cô một phen.
"Con nhóc kia - - "
Lý Nguyên Y tức giận liếc cô ấy một cái, xong, mới xách giỏ xuống lầu.
Đến phòng thường trực, đã nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc - -
"Anh hai, sao anh lại tới đây?"
Khó được, cái người anh hai nhà cô ngay cả một ngày ba bữa cũng không có thời gian ăn, lại vào thời gian này, tự mình đến đài truyền hình tìm cô, sẽ không phải lại đi an bài buổi xem mắt cho cô chứ?
Đột nhiên, Lý Nguyên Y có chút nhức đầu.