Lý Nguyên Y đứng im tại chỗ, con mắt u oán chăm chú dừng trên người anh, mười ngón tay khảm sâu vào lòng bàn tay, cô không cảm giác được một chút đau đớn nào.
Đường Diệc Đình vẫn không quay đầu lại như cũ, ánh mặt trời màu vàng kim, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, nghiêng nghiêng chiếu toàn bộ lên người anh, bóng lưng cao lớn, giống như được khảm lên một vầng ánh sáng, thần bí, xa xa không thể chạm vào!
Cuối cùng, vẫn là cô chủ động phá vỡ toàn bộ.
Liếm liếm môi, cô cố hết sức để cho thanh âm của mình, trở nên bình tĩnh không gợn sóng: “Lần này tôi đến đây, đương nhiên là có chuyện tìm anh. Chuyện tôi vào BGH, hẳn là chỉ thị của Đường thiếu nhỉ? Ở đây, hết sức cám ơn anh. Nhưng mà, tất cả đều khoogn dựa vào thực lực để lấy được, tôi cảm thấy thẹn, cho nên tôi sẽ nhanh chóng đưa đơn từ chức cho Đài truyền hình, bây giờ xin thông báo anh một tiếng.”
Cô nói xong, dứt khoát xoay người, vụng trộm lau đi nước mắt chỗ khóe mắt, nếu đã muốn cắt đứt, thì hãy cắt đứt sạch sẽ, không cần lưu lại một chút dấu vết.
“Nếu Lý chủ bá đã quyết định như vậy, bản thiếu cũng không thể nói gì hơn, chúc cô giải ước thuận lợi.” Đường Diệc Đình xoay người, con mắt sâu như đuốc, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.
Người phụ nữ không tim không phổi này, luôn có biện pháp làm cho anh tức giận mà!
Nếu không phải vì cô, anh cần gì phải tốn sức thu mua BGH, nếu không phải vì cô, anh cần gì vì chuyên môn của cô, bản thân cần gì phải đắn đo làm hồ sơ theo yêu cầu tiết mục cao cấp như vậy.
Mà bây giờ, cô lại không hài lòng, đã nghĩ phủi mông chạy lấy người?
Dám từ chức với anh đúng không?!
Được, rất tốt!
“Tôi sẽ cố, tạm biệt!” Thấy anh không có phủ nhận, lòng dạ Lý Nguyên Y vô cùng phức tạp. Cô sững sờ đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới bước đi ra khỏi cửa, từ đầu đến cuối, cũng không quay đầu lại để nhìn Đường Diệc Đình một cái, bởi vì cô sợ chỉ cần mình quay đầu lại, anh sẽ thấy nước mắt của cô, cô sợ chỉ cần quay đầu lại, cô sẽ không ức chế nổi mà nhào vào trong lòng anh, từ đó bị cô lập hoàn toàn...
Cô, thật sự không thể!
Có lẽ, bây giờ kết cục, mới là điều tốt nhất!
Đường Diệc Đình, tạm biệt, không bao giờ gặp nữa!
****
Lúc đi làm ngày hôm sau, Lý Nguyên Y mang thư từ chức đưa cho Lucy, lại bị cự tuyệt. Lý do rất đơn giản, thời điểm cô ký hợp đồng lúc trước, đã chỉ ra một điều khoản đặc biệt, trừ phi gặp chuyện sức không thể chống được hoặc chuyện không công bằng, nếu không ít nhất cố phải ở BGH làm việc một năm mới có thể rời khỏi cương vị công tác.
Lúc trước, cô cảm thấy điều này không có gì không ổn cả, bây giờ suy nghĩ một chút, hình như tất cả những điều này, đều nằm trong kế hoạch của Đường Diệc Đình.
Vì điều gì mà BGH lại nghe lời anh như vậy?
Lý Nguyên Y có chút không hiểu nỗi, chỉ là cô sẽ không nghĩ theo hướng Đường Diệc Đình là tổng giám đốc của BGH, dù sao, ai có thể nghĩ tới, một người đàn ông lại vì một người phụ nữ, có thể làm tới tình trạng này chứ?
“Lý chủ bá, làm việc tốt là được rồi, cần gì phải luẩn quẩn trong lòng? Trong đài hết sức công nhận năng lực làm việc của cô, nếu cô thật sự không muốn chủ trì lễ mừng của tập đoàn Tinh Tế, tôi sẽ cho Tô chủ bá đi. Cứ như vậy đi, đi làm việc đi.” Lucy vỗ vỗ bả vai của cô, an ủi cô.
Kỳ thật, ân oán giữa Lý Nguyên Y và Đường Diệc Đình, cô không hiểu rất rõ, nhưng mà, tính cách nghiêm túc tận lực của nha đầu kia, Lucy rất là thích, thoạt nhìn, giống như tuổi trẻ nhiệt tình của cô vậy. Nếu như ra sức bồi dưỡng, đúng là có cơ hội rất lớn tỏa sáng trên sân khấu quốc tế, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô phải bỏ đi một vài thứ, ví dụ như... Thanh cao!
Lý Nguyên Y có chút buồn bã mất mát, cô nhẹ nhàng nâng lên khóe miệng, gật gật đầu với Lucy, nói câu cám ơn, lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài.
- - - - - -