• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng làm việc Lý Xương Húc ở lầu hai, lúc mà Lý Nguyên Y đi vào, hắn đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy em gái bảo bối, trong nháy mắt ánh mắt sắc bén trở nên mềm mại, giơ tay phải lên, ý bảo cô đi vào.

Lý Nguyên Y hết sức thức thời ngồi trên sô pha, nhìn thấy Lý Xương Húc chau mày, trên khuôn mặt tuấn tú một mảnh ngưng trọng, trong lòng cô không khỏi lo lắng một chút, xem ra anh hai gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết.

Sau khi Lý Xương Húc cúp điện thoại, nhìn thấy em gái lấy từ trong túi tiện lợi ra một phần cháo, cùng vài cái bánh bao hấp, trên gương mặt anh tuấn cuối cùng cũng nở ra nụ cười vui vẻ: "Sao lại ngoan như vậy, lại mang bữa sáng tới cho anh?"

"A, sợ anh lo làm việc mà ăn không đúng bửa." Lý Nguyên Y cười híp mắt hai hàng mi cong cong lên, "Anh, vừa rồi thấy Thẩm Thiên Minh bị đưa vào, xảy ra chuyện gì sao?"

"Tối hôm qua ở Thiên phố, chết một học sinh nữ. Ở hiện trường cảnh sát tìm được một túi lớn thuốc. Độc, pháp y cũng chứng thật người chết là do hít trúng một lượng lớn khí độc. Cho tới chết." Thời điểm Lý Xương Húc nói đến đây, tay đang nắm chiếc đũa bởi vì phẫn nộ mà run lên vài cái, đôi mắt thâm thúy bị bịt kín bởi một màn căm phẫn, "Mói có 20 tuổi, liền bị hại chết như vậy, chao ôi!"

Cõ lẽ là vì cô gái kia, tương tự với chuyện Lý Nguyên Y gặp chuyện không may lúc trước, làm cho đánh thẳng vào trong lòng Lý Xương Húc, đánh thẳng vào tâm hắn thật lớn. 5 năm trước, hắn chính mắt nhìn thấy đứa em gái mà hắn yêu thương từ nhỏ cho tới lớn nằm trong vũng máu, màu máu đỏ tươi ngập tràn trên con đường đầy đất kia, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, may mắn, trời xanh có mắt, cô hôn mê ba tháng cuối cùng cũng tỉnh lại. Mặc dù bị mất đi trí nhớ, nhưng chỉ cần em gái bình an vô sự, người làm anh như hắn , như vậy cũng hài lòng.

Lý Nguyên Y biết rõ Lý Xương Húc đối với thế lực xã hội đen hận đến tận xương, trong lòng không tự giác mặc niệm, nếu để anh hai biết cô cùng Đường Diệc Đình quen biết. Dây dưa không rõ, có lẽ không cần thiết phải suy nghĩ, trực tiếp cầm súng. Đập chết hắn đi? Vừa nghĩ tới cái hình ảnh máu tanh kia, Lý Nguyên Y nhịn không được rùng mình một cái, xem ra là nên nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát khỏi người đàn ông đáng ghét kia.

*******

Bên trong Thiên phố

Bên trong phòng vip ở tầng cao nhất, ánh sáng mờ tối, người đàn ông ngũ quan anh tuấn, ngồi ở trên ghế sa lon phong cách tao nhã, áo sơ mi màu đen đem khí chất cao quí thần bí, phát ra vô cùng nhuần nhuyễn, thân thể cao lớn kia tựa như một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ, làm cho người ta cảm nhận được hương vị muốn tiếp cận.

Đột nhiên trong căn phòng, cửa phòng bị mở ra, vài cái hộ vệ cao lớn, đẩy một người đàn ông trẻ tuổi đi tới, một cước đem hắn đạp đến trước sô pha.

Người đàn ông nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, chống lại con ngươi đen bén nhọn của Đường Diệc Đình, phịch một tiếng quỳ xuống, bả vai hắn run lên lợi hại, trong giọng nói thì tràn đầy nồng đậm sợ hãi: "Đường thiếu, tha cho... Tha mạng a!"

"Chuyện tối ngày hôm qua xảy ra, là do ngươi phụ trách?" Đường Diệc Đình vén chân dài lên, ưu nhã đung đưa ly rượu đỏ trong tay. Nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly đang đưa qua lại đôi, mắt sâu thẳm, lúc này không thể nhìn ra tâm tình hắn là cái gì.

"Là... Là tôi phụ trách, nhưng tôi thật sự cái gì cũng không biết a! Đường thiếu, van xin ngài, bỏ qua cho tôi đi." Người đàn ông vội vàng thanh minh, hắn thật sự không biết vì sao trong phòng lại xuất hiện túi thuốc đó. Độc, đương nhiên càng không ngờ tới sẽ có người hút quá lượng mà chết, lúc dó hắn chỉ là đi vào tolet, như thế nào liền...

"Ngươi xác định không biết chuyện gì?"

- - - -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK