Vân Ca: "Khi mùa xuân đến, ta sẽ chọn một tinh cầu thích hợp và đưa ngươi đến đó."
Hải Hoàng: "Liệu tôi có còn gặp những tên to lớn đó nữa không?" Nó đang đề cập đến những sinh vật cộng sinh của tinh cầu thủ đô lần trước.
Vân Ca: "Khi tất cả chúng ta trở nên cường đại, chúng ta sẽ đụng độ họ."
Hải Hoàng trở nên vui vẻ hơn, nó rất chờ mong mùa xuân đến, giờ thì nó lại đi trêu chọc Cảnh Trí.
Nó đ.â.m đâm Cảnh Trí, đột nhiên nghĩ tới một việc, "Trước đó cô có nói cho ta một cái tên! Còn chưa lấy! Ta muốn có tên!"
Vân Ca: "Ta đã nghĩ tới tên của ngươi, ngươi tên là 'Bái', nếu muốn có họ, vậy theo họ Vân của ta."
Hải Hoàng vô cùng phấn khích, biến về nguyên hình, bay lòng vòng xung quanh tinh cầu.
Nó có tên!
Nó có tên riêng!
Tên dễ nghe! Còn có cả họ nữa!
Về sau có thể kêu nó là Vân Bái rồi nha!
Vân Ca đã gửi đơn đăng ký đổi tên tinh cầu tới Cục Quản lý tinh cầu Liên minh.
Về sau tên của TU787 sẽ gọi là Bái Tinh.
Cảnh Trí nghĩ tới một câu.
Tên mới, bầu không khí mới, hắn tin mọi thứ sau đó sẽ tốt hơn.
**
Trái đất.
Trong khi Hùng Sơ Mặc đang chờ Tinh Cầu Của Chúng Ta cập nhật, mọi người đều đăng xuất.
Tinh Cầu Của Chúng Ta cập nhật khoảng 24 tiếng, để vượt qua thời gian nhanh chóng, hắn thậm chí còn cập nhật một video game ngắn!
Người hâm mộ của Hùng Sơ Mặc cũng sững sờ, vốn biết rõ Hùng Sơ Mặc mê mẩn Tinh Cầu Của Chúng Ta cỡ nào, mỗi ngày đều phải livestream, hầu hết các video cập nhật đều là video được ghi lại và chỉnh sửa, những video đánh giá như thế này đối với các trò chơi mới rất hiếm! - "Chậc chậc chậc chậc, nhìn Hắc Thổ hiện tại chán như thế nào kìa."
- "Haizz, tôi sẽ c.h.ế.t mất nếu tôi không xem livestream Tinh Cầu Của Chúng Ta trong một ngày!"
- "Lần cập nhật này dài thật."
- "Không còn cách nào khác, dù sao cũng là lần cập nhật lớn. Đối với một trò chơi có mức độ tự do như Tinh Cầu Của Chúng Ta mà nói, nếu muốn tăng thêm hạn chế, có cảm giác phải thay đổi rất lớn."
Hùng Sơ Mặc xem qua các bình luận của người hâm mộ, hắn nhớ ra tiền fan tặng tháng này còn chưa được rút, sau khi rút tiền xong, hắn sẽ gửi cho cha mẹ một khoản tiền, quyên góp một khoản tiền cho tổ chức từ thiện, để lại một khoản cuối cùng làm chi phí cho mình, một nửa trong số đó thì gửi ngân hàng.
Hùng Sơ Mặc nghe thấy có người gõ cửa, hắn ra mở cửa, là hàng xóm bên cạnh chú Cố và dì Cố.
Hai người mắt đỏ hoe, cùng hỏi Hùng Sơ Mặc: "Tiểu Hùng, Giai Giai có đến tìm con không?"
Giai Giai là cô con gái của hai vợ chồng họ, cô bé mới 9 tuổi, thỉnh thoảng vẫn hay qua chơi với Hùng Sơ Mặc.
Hùng Sơ Mặc lắc đầu: "Làm sao vậy ạ?"
Chú Cố cho biết: "Đã một ngày rồi chú không thấy nó, cũng không biết đi đâu, bọn chú đi theo định vị tìm, chỉ tìm được điện thoại của con bé."
Điện thoại của Giai Giai là loại dùng cho con nít.
Trên điện thoại nhìn thấy dấu vết bị đập, chẳng trách tại sao hai vợ chồng lại lo đến như vậy, hiển nhiên là sợ Giai Giai xảy ra chuyện!
Hùng Sơ Mặc nghe xong, liền vội hỏi: "Báo cảnh sát chưa ạ?"
Hai vợ chồng lắc đầu, trong lúc bối rối họ căn bản không thể nghĩ tới việc báo động, giờ Hùng Sơ Mặc nhắc, họ mới nhớ tới.
Hai vợ chồng nói: "Chúng ta đi liền."
Họ muốn gọi taxi, nhưng có thể cả buổi cũng không ai nhận đơn, chiếc xe điện tử nhỏ mà họ vẫn sử dụng đã bị hư hỏng, còn chưa được sửa chữa.
Hùng Sơ Mặc mặc áo khoác vào và nói: "Để con đưa hai người đi."
Hai vợ chồng lần nữa cảm ơn hắn.
Đến cục cảnh sát, hai vợ chồng đã báo cảnh sát về tình hình, cảnh sát điều tra máy giám sát và điều khiển chỗ đó, phát hiện chỗ Cố Giai Giai đứng lại là một điểm mù của máy giám sát, tất cả những gì họ có thể thấy là cô bé nhỏ hình như đang nói chuyện với ai đó, sau đó đi theo hắn ta.
Sau đó là nơi tìm thấy điện thoại của đứa trẻ, một chiếc xe tải không biển số chạy ngang qua, điện thoại Cố Giai Giai bị ném xuống đất.
Danh Sách Chương: