Trước nay, hắn vẫn chỉ xem chuyện này là một ví dụ buồn cười mà thôi.
Cảnh Trí biến lớn lên, đánh ngất Vân Ca khiến cô mất đi ý thức rồi ôm lấy cô, sau đó hắn khẽ búng tay một cái, Thẩm Chiết Hạo đang nằm trên mặt đất chợt bay lên, đi theo bên cạnh hắn.
Cảnh Trí bước lên phía trước, một giây sau, bọn họ đã quay trở về Bái Tinh.
Còn Tự Nhiên Tinh bị Vân Ca hấp thu toàn bộ sức mạnh đã hoàn toàn biến mất trong tinh tế, tan thành hạt cát.
Hùng Sơ Mặc há hốc mồm nhìn Cảnh Trí bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cảnh Trí ở hình dáng bình thường, sau đó, hắn nhìn thấy Vân Ca đang được hắn bế trong lòng.
Hắn hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cảnh Trí nói: “Cô ấy có thể cảm nhận được tình hình bên ngoài, anh làm ra vài chuyện kỳ lạ hoặc trái với bình thường đi, gọi cô ấy tỉnh lại khỏi đoạn ký ức đau khổ đó.”
Hùng Sơ Mặc kinh ngạc nhìn Cảnh Trí, ngu ngốc là thứ cảm xúc thích đến lúc nào thì đến chắc? Cảnh Trí xem hắn là ai chứ?
Hùng Sơ Mặc quỳ xuống bên cạnh cơ thể Vân Ca, khóc lóc thảm thiết: “Ba ba ơi, ba ba mau tỉnh lại đi! Đến cả đứa con trai Hùng Sơ Mặc ba ba thích nhất mà ba ba cũng không cần nữa à?”
Vân Ca nhìn vào khuôn mặt của Thẩm Vọng Thư, cô rõ ràng đã hứa sẽ cứu thoát toàn bộ những đứa trẻ này, nhưng cô không làm được gì cả, cô thậm chí còn quên đi cả lời hứa đó, sao cô có thể…
“Ba ba ơi! Ba ba ơi! Ba ba không cần đứa con trai m.ô.n.g vểnh mà ba ba thương nhất nữa à?”
Khuôn mặt Vân Ca hiện lên vẻ ngơ ngác, trong lòng cô chợt trào dâng cảm giác tức giận.
Là tên ngốc nào nói ra những lời phá hỏng bầu không khí vào lúc này.
“Cô xem, tôi đau lòng đến mức ch ảy nước mắt nước mũi, tất cả đều rơi lên mặt cô”
Vân Ca bỗng nhiên mở mắt ra, tất cả ký ức của cô đều tuôn đi như thuỷ triều, cô chỉ nhớ được Hùng Sơ Mặc nói rằng sẽ bôi nước mắt nước mũi lên mặt cô, cô tát một cái lên mặt đối phương: “Anh to gan thật đấy!”
Cô nhìn Cảnh Trí trong chiều cao của người bình thường, lại quan sát tình huống xung quanh, nghi ngờ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải tôi vừa nãy đang nói chuyện với Thẩm Chiết Hạo à…”
Cảnh Trí: “Cô bỗng nhiên bị ngất, tôi liền đưa cô trở về, còn tên này cho rằng cô đã c.h.ế.t rồi, nên khóc lóc ầm ĩ trước mặt cô.” Vân Ca cạn lời nhìn Hùng Sơ Mặc.
Hùng Sơ Mặc đang định giải thích…
“[Tít…], [Tít…], [Tít…]…”
Hệ thống hiển thị: [Bạn đã bị cấm ngôn].
Hùng Sơ Mặc: Mẹ kiếp!
…
Thẩm Chiết Hạo được đưa vào bệnh viện điều trị, toàn bộ quá trình đều được giữ bí mật.
Vân Ca định chờ Thẩm Chiết Hạo điều trị xong sẽ lại tiếp tục nói chuyện với hắn, cô nhớ Thẩm Chiết Hạo vừa nãy có nhắc tới con gái của mình…
Cảnh Trí bảo Vân Ca nghỉ ngơi cho tốt, có thể trong thời gian này, cô đã quá mệt mỏi vì phải xử lý chuyện về chủ tinh cầu, cho nên mới dẫn đến tình trạng bỗng nhiên bị ngất như vậy.
Vân Ca rất tin tưởng Cảnh Trí, hơn nữa lời của hắn cũng rất có lý, nên sau khi xử lý xong xuôi tất cả mọi chuyện phải làm trên tinh cầu, Vân Ca liền đi nghỉ ngơi.
Bản thể của Cảnh Trí ở lại bên gối của Vân Ca, nghỉ ngơi với cô.
Còn phân thân của hắn thì đi tìm Hùng Sơ Mặc, dặn hắn không được nói lung tung những chuyện không nên nói, đồng thời giải trừ cấm ngôn cho hắn.
Hùng Sơ Mặc biết chuyện Vân Ca có hệ thống, nhưng hắn không ngờ rằng hệ thống đó lại chính là Cảnh Trí.
Hắn cho rằng Cảnh Trí chỉ là hình ảnh thông minh của một người làm công bình thường, bởi vì thường ngày hắn không hề có cảm giác tồn tại gì cả.
Nếu như đặt vào trong tiểu thuyết, có khi những chữ miêu tả về hắn còn chưa tới 5000 chữ.
Hùng Sơ Mặc hỏi: “Tại sao không thể kể những chuyện đã xảy ra cho nhãi con biết? Anh không phải đã nói cô ấy bị nhốt lại trong ký ức của mình à? Cô ấy chắc chắn sẽ không thích chúng ta lừa dối cô ấy, cô ấy sẽ tức giận, sẽ đánh người.”
Cảnh Trí liền nói: “Anh muốn cô ấy tức giận hay là muốn cô ấy tiếp tục đắm chìm trong đau khổ? Đoạn ký ức ấy chính là nỗi giày vò của cô ấy, cho nên cơ thể cô ấy sẽ tự động kích hoạt cơ chế bảo vệ, khiến cô ấy quên đi tất cả mọi chuyện sau khi tỉnh dậy.”
Danh Sách Chương: