Ngươi chơi dương dương tự đắc nói: “Nhìn thấy chưa, đây mới gọi là câu trả lời hoàn mỹ sau khi đọc đề.”
Đội quốc gia: “...”
Tống Dân trợn tròn mắt, trong tầm mắt của hắn là một mảnh xám xịt lạnh như băng.
Hắn bật ngồi dậy, sau đó lấy tay sờ soạng khắp người mình, thật kỳ lạ, hắn nhớ rõ chính mình bị một đám người vây lại đánh, tại sao bây giờ trên người hắn không có vết thương nào cả?
Tống Dân lại quan sát xung quanh, rất rõ ràng, nơi này là nhà tù, hắn đứng lên đập cửa buồng giam: “Các người như vậy là đang cầm tù trái phép, thả tôi ra ngoài!”
Hắn gào thét đến khàn cả giọng.
Không có ai để ý tới hắn.
Tống Dân ngồi ở trên giường, hắn không cho rằng bản thân không làm sai chuyện gì cả, nếu thực sự nói hắn làm sai chỗ nào, thì chính là lúc hắn ra tay với cô bé kia đã không cẩn thận để người khác nhìn thấy...
Thật không ngờ rằng loại chuyện này ở một tinh cầu nhỏ bé như này làm làm căng đến vậy, Tống Dân cười nhạo, hắn ta từng chơi không biết bao nhiêu đứa trẻ ở Đức Đông Tinh, cũng đưa hối lộ cho không ít nhân vật lớn, cho dù có bị phát hiện hắn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nếu nói muốn chơi, vẫn là cơ thể của trẻ con khiến hắn cảm thấy hứng thú hơn, cơ thể của phụ nữ trưởng thành không hề có sức hấp dẫn nào với Tống Dân, chỉ có cơ thể non nớt còn chưa hoàn thiện của trẻ con mới có thể hấp dẫn được hắn.
Tống Dân không lo bản thân sẽ xảy ra chuyện gì cả, chắc chắn sẽ có người tới bảo lãnh hắn ra. Còn về Mã Đức Đông... sau khi Tống Dân tỉnh táo lại, hắn ta vẫn cho rằng đối phương là đứa con không được Mã Hữu Tiền yêu thích, trước giờ hắn đều chưa từng xuất hiện ở những trường hợp quan trọng, do đó người này không đáng để hắn lo lắng.
Mã Hữu Tiền nói Bái Tinh muốn xử lý hắn thể nào cũng được, nhưng chẳng qua cũng chỉ là nói như vậy mà thôi.
Không sai, hắn chính là chủ tinh cầu, nhưng trước nay hắn vẫn một lòng đắm chìm vào việc buôn bán kiếm tiền, trước giờ đều không quản lý những việc quân sự và chính trị trên tinh cầu, hơn nữa hắn còn buông bỏ một phần lớn quyền lực của mình, người này chẳng qua cũng chỉ là một phú ông mà thôi.
Bây giờ hắn chỉ nói một câu như vậy, Bái Tinh vậy mà lại xem là thật, nhốt hắn vào tù, thật sự buồn cười.
Có lẽ ở tinh cầu nhỏ bé này, chủ tinh cầu có quyền lực tuyệt đối, tất cả mọi việc lớn nhỏ đều phải hỏi ý kiến của cô ta. Những tinh cầu lớn bận rộn nhiều việc như vậy, nếu như chủ tinh cầu phải tự mình xử lý mọi việc, vậy bọn họ phải có bao nhiêu sức lực mới làm cho xuể?
“Chủ tinh cầu...” Tống Dân khẽ đọc xưng hô này, trong mắt hắn lóe lên vẻ hâm mộ.
Trừ việc có thể dự đoán trước những tai nạn ngoài ý muốn sẽ xảy đến với tinh cầu ra, hắn cảm thấy giữa chủ tinh cầu và người bình thường không có gì khác nhau cả, nhiều nhất là chủ tinh cầu may mắn hơn người thường hơn mà thôi, chủ tinh cầu có thể trói buộc với tinh cầu, không cần làm gì cả mà vẫn được cả đám người cùng nhau nuôi dưỡng.
Khuyết điểm duy nhất chính là chủ tinh cầu phải chịu trách nhiệm về những hành vi mà người dân của tinh cầu mình làm ra, bọn họ phải thường xuyên đội nồi, nhưng mọi khi cũng không thấy chủ tinh cầu nói gì cả, dù sao bọn họ cũng đã nhận được chỗ tốt.
Lần đầu tiên Tống Dân nhìn thấy Mã Hữu Tiền là lúc hắn vẫn còn nhỏ.
Mã Hữu Tiền là một người vô cùng dịu dàng và đôn hậu, Tống Dân không hề thích hắn chút nào, sau khi Tống Dân nhìn thấy hắn bỗng nhiên hiểu ra, cũng không trách được Đức Đông Tinh lại xếp hạng chót trong danh sách 12 tinh cầu thủ đô, chính là bởi vì bọn họ có một chủ tinh cầu vô dụng như Mã Hữu Tiền.
Tống Dân cười lạnh, chờ hắn ra khỏi nhà tù trở về Đức Đông Tinh, hắn nhất định sẽ liên lạc với mấy người kia để bọn họ dạy cho Bái Tinh một bài học.
Bên trong màn hình công cụ giám sát là hình ảnh người thanh niên đang nằm trên chiếc giường sắt, lấy hai tay làm gối, ánh mắt cao ngạo, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười khinh miệt... Người chơi xem cảnh này cảm thấy vô cùng tức giận mà không có chỗ phát tiết.
Danh Sách Chương: