Hải Hoàng nói: “Từ bây giờ trở đi, tên của bọn mi là Tiểu Quý Quý, Tiểu Hô Hô, Tiểu Ngọc Ngọc, Tiểu Doanh Doanh và Tiểu Thư Thư, tên của ta là Tiểu Phi Phi, ta sẽ nói với các ngươi quy tắc chơi trò chơi này.
Tiểu Thư Thư: “Cút đi, đồ xấu xí!”
Bốn sinh vật cộng sinh còn lại hiển nhiên đều không muốn chơi với Hải Hoàng.
Hải Hoàng liền ra tay vỗ sinh vật cộng sinh hình con chuột bẹp dí, nó lại nói với những con khác: “Có chơi không? Không chơi à, vừa lúc ta cũng đang đói.”
Trò chơi gia đình của sinh vật cộng sinh bắt đầu.
Để sử dụng bộ trò chơi gia đình do người chơi đưa cho càng thuận tiện hơn, Hải Hoàng lệnh cho các sinh vật cộng sinh khác biến nhỏ lại, bộ trò chơi gia đình này cũng rất thực tế.
Hải Hoàng chọn chơi trò phòng bếp trước.
Hải Hoàng: “Tại sao các ngươi lại ngu ngốc như vậy! Đến cả d.a.o cắt rau cũng không biết dùng! Cầm như ta vậy mà cũng không hiểu à? Bọn phế vật như bọn ngươi sẽ không thể sống quá hai ngày ở Bái Tinh!”
Nhóm sinh vật cộng sinh cúi đầu xuống nhìn móng vuốt của chính mình, cầm thế nào được?
Nói xem bọn chúng làm cách nào dùng móng vuốt để cầm d.a.o cắt rau như xúc tu chứ!
Tên này thật quá đáng!
Trò chơi phòng bếp không thể chơi được, Hải Hoàng quyết định chơi một trò chơi đơn giản hơn.
Nó lấy chiếc mũ quân đội trong đống đồ chơi ra rồi đội lên đầu năm sinh vật cộng sinh.
“Bây giờ chúng ta bắt đầu huấn luyện quân sự.”
“Ta nói xoay sang phải, các ngươi phải xoay sang trái, ta nói bước lên phía trước, các ngươi phải bước về sau, ai làm sai phải cống hiến một bộ phận trên cơ thể của mình.”
Năm sinh vật cộng sinh bị Hải Hoàng giày vò vô cùng đau đớn.
Cuối cùng bọn chúng cũng mặc kệ Hải Hoàng uy hiếp, cho dù Hải Hoàng có ăn sạch bọn chúng đi chăng nữa, bọn chúng cũng không muốn chơi với Hải Hoàng nữa. Sinh vật đồng hành: Sống không bằng chết.
Các chủ tinh cầu dần dần tỉnh lại, bọn họ liên hệ với sinh vật cộng sinh của mình, nhưng đáp trả bọn họ chỉ là những tiếng “ồ ồ ồ ồ ồ”.
Bọn họ quan sát hoàn cảnh xung quanh, nơi này vậy mà lại là buồng giam.
Bái Tinh đáng chết, vậy mà lại dám tự ý tống giam bọn họ.
Tay chân bọn họ không có chút sức lực nào, tinh thần lực của bọn họ giống như đã biến mất, thật đáng sợ.
Vệ Hàn Phi xông tới chỗ màn hình giám sát hét lớn: “Vân Ca, cô thật to gan!”
Vân Ca: “Tôi to gan thế nào hả?”
Các buồng giam ở tầng 233 không được lắp đặt hệ thống cách âm, những người bị nhốt ở các buồng giam khác nhau vẫn có thể nói chuyện với nhau, đây coi như là phúc lợi dành riêng cho chủ tinh cầu, nhưng hầu như không có chủ tinh cầu nào muốn nhận được phúc lợi từ nhà tù này.
Năm chủ tinh cầu sững người, bọn họ cảm thấy hình như giọng nói này được truyền tới từ buồng giam đối diện.
Tề Tộc: “Tại sao cô cũng bị nhốt lại? Cô bị người dân trên tinh cầu của mình đoạt quyền rồi à?”
Vân Ca: “Tôi cũng giống mấy người, phạm tội phá hoại của công, sinh vật cộng sinh của chúng ta bị nhốt ở buồng giam bên cạnh.”
Xa Hướng Vinh: “Vô cùng nực cười.”
Đỗ Hồng Phi: “Vậy mà lại có loại chuyện này.”
Vũ Văn Thành: “… Chúng ta phải bị nhốt mấy ngày?”
Vân Ca: “Căn cứ vào mức độ phá hoại có nghiêm trọng hay không, tội phá hoại của công sẽ bị nhốt từ ba tới bảy ngày, chúng ta đã phá huỷ hoàn toàn phòng họp, phải bị nhốt bảy ngày, đến cả tôi cũng không thể chạy thoát khỏi chỗ này, mọi người c.h.ế.t tâm đi.”
Năm vị chủ tinh cầu nhất thời không biết nên nói gì, bọn họ đã từng nghe nói ở Bái Tinh bất cứ ai phạm tội đều sẽ bị bắt lại, cũng đã nghe tin tức đến cả chủ tinh cầu cũng bị bắt nhốt, bọn họ còn cho rằng đó chỉ là những quảng cáo nhằm thu hút mọi người di cư tới, không ngờ rằng đó đều là sự thật.
Bọn họ nghi ngờ đầu óc Vân Ca có vấn đề.
Năm vị chủ tinh cầu chịu đả kích quá lớn, cộng thêm việc tứ chi của bọn họ hiện không có chút sức lực nào, bọn họ chỉ đành ngồi trên giường nghỉ ngơi.
Danh Sách Chương: