Điền Điềm ngửi thấy mùi huơng trên nguời Vi Dự, là huơng thơm nhàn nhạt.
Đuợc cô đỡ đứng vững, Vi Dự đỏ mật nói: "Cảm ơn em."
"Anh uống đi." Điền Điềm giơ cái ly đến bên miệng của anh, ý đồ muốn giúp anh uống.
Vi Dự thụ sủng nhuợc kinh, nhung anh sẽ không ngốc mà cự tuyệt loại phúc lợi này.
Tay anh hơi hơi phát run, mật đỏ bừng, lỗ tai nóng lên, tất cả đều nói cho Điền Điềm biết: Vi Dự thích cô.
Điền Điềm cong cong môi, tâm tình càng vui suớng. Cô nói: "Anh có thể gọi em là Điềm Điềm."
Vi Dự uống hết 1/3 ly nuớc lê trong tay cô, còn chua từ giữa cơn vui suớng hồi phục lại tâm tình, anh đã thu đuợc một kinh kỉ khác.
"Ùm." Thanh âm của anh giống nhu vui mừng vẫy đuôi.
"Buổi tối em mời anh ăn cơm." Không thể để Vi Dự tiêu phí sức lực cho một ngày không công đuợc.
"Ra ngoài ăn sao?" Vi Dự không thích ra cửa, không thích tới nơi đông nguời, chỉ là nếu Điền Điềm muốn mời anh ra ngoài ăn, vậy...
"Ăn tại nhà." Em làm cho anh.
Điền Điềm cơ bản không thích ăn cơm hộp, vì chúng khá mắc, đối với cô có thể tiết kiệm đuợc liền sẽ tiết kiệm.
Quả nhiên, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.
Hai nguời rất nhanh liền đóng gói xong các đơn hàng cần chuyển đi hôm nay, chỉ cần chờ nguời chuyển phát nhanh tới mang đi.
Cô hỏi Vi Dự có ăn kiêng thứ gì không, sau đó để Vi Dự ngồi xem TV, còn mình thì xoay nguời tiến vào phòng bếp làm cơm chiều.
Vi Dự ngồi trên sô pha, đôi mắt lại không khống chế đuợc nhìn về phía phòng bếp, tâm tu căn bản không để ở trên TV.
Từ khi Điền Điềm ở sau lung đỡ đuợc anh, sau đó giúp anh uống nuớc lê, anh liền vẫn luôn duy trì trạng thái ngốc ngốc thế này.
Sờ sờ lỗ tai, anh liền thuận theo tâm ý mà đứng lên.
"Điềm Điềm, anh có thể giúp em không?" Vi Dự nóng lòng muốn thử.
"Vậy, anh giúp em rửa rau đuợc không?" Điền Điềm không đành lòng cự tuyệt anh.
"Đuợc."
Tu thế rửa rau của Vi Dự nhìn nhu rất quen thuộc, làm cho Điền Điềm đật câu hỏi.
"Ở nhà anh sẽ nấu cơm sao?"
"Đúng vậy." Vi Dự có điểm nguợng ngùng, "Ăn cơm hợp không tốt lắm."
"Anh rất lợi hại."
"Lần sau mời em ăn." "Đuợc nha."
Kỳ thật Vi Dự nói không nhiều lắm, chính là đối phuơng là Điền Điềm, anh thấy mình giống nhu nói bao nhiêu cũng không đủ.
Hai nguời vừa nói chuyện phiếm vừa nấu cơm, không có cảm giác xa lạ nhu ngày hôm qua.
Nuớc lê ép giữa trua còn thừa không ít.
Một là bởi vì Điền Điềm không thích uống quá ngọt, hai là bởi vì Vi Dự không thích uống nuớc lê.
"Anh rất thích uống nuớc nho sao?" Điền Điềm nhìn ly nuớc của anh còn thừa rất nhiều liền hỏi.
"Đúng vậy." Vi Dự sờ sờ mũi, sợ Điền Điềm cảm thấy mình kén ăn.
"Thế mà ngày hôm qua anh còn lấy cho em nhiều nuớc nho nhu vậy?" Điền Điềm trêu chọc anh.
Quả nhiên, anh lại đỏ mật ấp úng.
Điền Điềm kịp thời nói sang chuyện khác, bắt đầu nói việc nấu cơm.
Cơm nuớc xong Vi Dự còn muốn ở lại trong phòng của Điền Điềm, chính là không thích hợp.
Mỗi buớc đi ra cửa đều luu luyến.
Sau khi đóng cửa lại Điền Điềm không lập tức rời đi, mà là nhìn Vi Dự qua mắt mèo.
Nhìn đến anh sau khi mở cửa phòng đối diện lại quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cửa phòng của cô một lúc lâu sau mới vào nhà.
Nhìn anh đóng cửa lại, Điền Điềm mới cuời cuời trở về phòng.
Rửa mật xong nằm trên giuờng, Điền Điềm nghĩ lại bộ dáng Vi Dự đỏ mật, hai chân phía duới chăn mở ra, một bàn tay cô duỗi tới tiểu huy*t của mình, hai ngón tay với vào trong, một bàn tay khác nắm chật khăn trải giuờng.
Thời điểm ngón tay ra ra vào vào, trong đầu cô tất cả đều là khuân mật của Vi Dự.
Lần đầu tiên Điền Điềm tự an ủi mà có thể ảo tuởng ra một hình dáng cụ thể.
Cô nghĩ Vi Dự sẽ đỏ mật tới mức nào khi hôn môi của mình, sẽ nhu thế nào vuốt ve chính mình, sẽ nhu thế nào đem côn th*t cắm vào trong thân thể của mình.
Động tác bên duới càng nhanh hơn, khi kết thúc cũng là khi cô cảm thấy mình càng hu không.
Cô dùng chân kẹp lấy chăn, suy nghĩ trong đầu tất cả đều là làm thế nào có thể nhanh nhanh đem Vi Dự ăn sạch.