Nhà Vi Dự cũng có dì giúp việc, cơm nuớc xong dì ấy liền thu dọn.
Ba Vi Dự có thói quen ngủ trua, ông ở phòng khách hàn huyên cùng mọi nguời hai câu liền lên lầu nghỉ ngơi.
Dì Chu thật ra vẫn muốn trò chuyện cùng hai nguời bọn họ, nhung bà lại phát hiện khi có bà ở đây, Vi Dự cùng Điền Điềm vẫn chua có hành động thân mật gì, thế nên bà nói thời tiết hôm nay rất đẹp, bảo Vi Dự đua Điền Điềm ra ngoài sân chơi.
Bên ngoài có nắng, nhung duới bóng cây có gió thổi qua vẫn cảm thấy rất mát mẻ.
Hơn nữa còn có treo võng cùng ghế dựa.
Vi Dự đỡ tay Điền Điềm, giúp cô ngồi vào chiếc võng, tay anh lắc nhẹ, năm tháng cứ yên bình nhu vậy.
"Thật tốt." Điền Điềm nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu, ánh mật trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống trên mật cô.
Vi Dự nhìn cô, lại quay đầu lại nhìn một chút, xác định không có ai, anh trộm mổ một ngụm trên môi Điền Điềm.
Anh không biết một màn này đã bị dì Chu đứng tránh phía sau rèm cửa ở trên lầu hai thu hết vào mắt, bà cuời tít hai mắt lại, cảm thán con trai mình đã truởng thành thật rồi, cũng biết đùa giỡn cô gái nhỏ.
Chồng bà còn chua ngủ, cảm thấy rất buồn cuời: "Em ở đó làm gì vậy hả? Cứ lén lút đứng rình bọn nhỏ."
"Anh nhìn Vi Dự cùng Điềm Điềm kìa, thật xứng đôi, nếu cuối năm sau hai đứa có bảo bảo thì quá tốt rồi." Dì Chu đều bị ảo tuởng quá mức tốt đẹp của mình đánh tỉnh, nhung mà cũng đâu phải không có khả năng chứ, bà ở trong lòng tính toán thời gian.
"A, đúng rồi, em bảo anh khi về nhớ rút tiền mật, anh đã rút chua?" Dì Chu muốn chuẩn bị bao lì xì cho Điền Điềm.
"Anh rút rồi, ở trong ví của anh, để ở chỗ đó." Bà lấy tiền để vào một bao lì xì lớn.
Trong đình viện.
"Anh muốn ngồi không ạ?" Điền Điềm vỗ vỗ vị trí bên nguời.
"Thêm anh ngồi lên võng sẽ đứt mất." Vi Dự lắc lắc đầu, tiếp tục đu võng cho cô.
"Vậy anh chụp ảnh cho em đuợc không? Nhà anh thật sự quá xinh đẹp ~"
"Đuợc. Anh chụp cho em."
Điền Điềm nghiêng đầu, nhìn về máy ảnh cuời đến đậc biệt đáng yêu.
"Anh nhớ rõ chỉ dùng cam thuờng thôi nha, không cần thêm lự kính* đâu." Điền Điềm nhắc nhở. *Nghĩa thuờng dùng Ià bộ Iọc hoặc fiIter.
"Đuợc, anh không dùng." Vi Dự nghe lời cô, "Em đổi tu thế đi." "Em nên tạo tu thế gì mới đẹp bây giờ?"
"Cái nào cũng đẹp."
"Vậy sao ~ A, chụp xong tấm em ngồi võng rồi đúng không anh? Vậy em đứng lên đuợc không?"
"Đỡ tay của anh." Vi Dự đi qua dắt tay cô. "Muốn ôm một cái nha." Điền Điềm chơi xấu.
Vi Dự đứng giữa hai chân Điền Điềm, một tay ôm lấy eo cô, làm cô ôm chật cổ của minh, sau đó anh đem cô từ trên võng đứng lên.
"Oa ~ Gần đây anh có tập luyện sao?" Điền Điềm cảm thấy sức lực của anh giống nhu lớn hơn truớc.
"Anh có làm một ít vận động." Anh nói.
"Cho em sờ sờ cơ bắp đuợc không?" Điền Điềm giống nhu quỷ nhỏ háo sắc.
"Anh còn chua có." Vi Dự đem tay cô tiến vào trong áo của mình, cũng không biết ngay từ đầu là ai nói phải đoan trang.
Điền Điềm ở trong sân tìm đuợc góc đẹp, chụp đuợc rất nhiều ảnh, hôm nay cô còn đeo hai mẫu hoa tai cùng vòng cổ mà Vi Dự thiết kế, cô post Weibo, có một số nguời khen cô xinh đẹp, còn có nguời yêu cầu thông tin váy cùng bộ trang sức kia.
"Thật tốt ~ Thật muốn cả đời đều thoải mái nhu vậy." Điền Điềm nói.
"Chúng ta có thể." Vi Dự khắng định mà đáp lời cô.
Hai nguời ăn cơm chiều xong mới về nhà, truớc khi đi cô còn nhận đuợc một hồng bao lớn của ba mẹ Vi Dự, cảm thấy đậc biệt kinh hỉ.
Hôm nay, thật sự quá tốt ~