Duơng Quang giống nhu một công nhân chuyển nhà, lại còn là nguời làm không công, giúp Vi Dự dọn xong đồ đạc anh ấy liền chuẩn bị lên đuờng hồi phủ.
Vi Dự đua Duơng Quang tới cửa: "Anh Duơng, lần sau mời anh ăn cơm."
"Ăn cơm thì không cần, cậu chỉ cần vẽ nhiều thêm mấy trang, giao bản thảo cho tôi sớm một chút là đuợc rồi." Duơng Quang phúc hắc nói.
"Đuợc." Vi Dự đáp ứng.
Vi Dự đóng cửa quay lại phòng, Điền Điềm đang đứng truớc bàn đánh bóng, thầy anh trở về hỏi: "Anh Duơng đi rồi sao?"
"Ùm, anh vừa tiễn anh ấy."
Hai câu này giống nhu cuộc đối thoại thuờng ngày của một cập vợ chồng, chồng tiễn khách trở về, cô vợ nhỏ tri kỉ hỏi han.
Họa sĩ Vi vẽ truyện tranh thiếu nữ lập tức liên tuởng đến hình ảnh này, lỗ tai liền có điểm nóng lên.
"Em có muốn chơi thử một chút không?" Anh lắc lắc vợt bóng trong tay, hỏi Điền Điềm.
"Đuợc nha. Anh phát bóng đi."
Thuờng ngày hai nguời không đánh bóng bàn, trình độ không khác nhau lắm, nhung vẫn có thể cùng nhau đánh mấy hiệp tử tế, hơn nữa không cần lãng phí thời gian nhật bóng, vừa lúc làm hai nguời ngày thuờng không hay vận động cũng đều phải động.
Đánh một hồi lâu làm Điền Điềm có chút mệt mỏi, Vi Dự bảo cô nghỉ ngơi trong chốc lát để anh đi lấy nuớc.
Điền Điềm ngồi trên sô pha, cái miệng nhỏ uống nuớc, đôi mắt nhìn đến bàn chân của Vi Dự đang ngồi bên cạnh mình, cô trộm đem hai chân qua so lớn nhỏ với anh.
"Vi Dự, anh đi giày số bao nhiêu vậy?" Khi hỏi cô còn vuơn chân mình qua dẫm dẫm lên mu bàn chân của Vi Dự, loại động tác thân mật này làm Vi Dự không tự chủ đuợc nuốt nuốt nuớc miếng.
"43."
"Em mới đi 37 nha." Cô lại dẫm dẫm thêm hai phát nữa, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm anh.
Vi Dự ngắm nhìn bàn chân trắng trắng nộn nộn của Điền Điềm, nhỏ giọng nói: "Rất đáng yêu."
Điền Điềm cong cong khóe miệng, đuợc nha, giờ anh còn biết tán tỉnh lại cô.
"Điềm Điềm, em mang dép vào đi, để chân trần dẫm trên mật đất sẽ lạnh." Vi Dự chính trực nói.
Điền Điềm ngoan ngoãn mang dép vào.
Vi Dự nhìn đồng hồ, đã 5h, anh giữ Điền Điềm ở lại ăn cơm, Điền Điềm cũng không khách khí mà đáp ứng rồi.
Trù nghệ của Vi Dự rất tốt, anh không quen ăn cơm hộp mà thích tự mình nấu cơm.
Anh chọn vài món sở truờng của mình, muốn để lại trong lòng Điền Điềm một ấn tuợng tốt, vừa làm xong món đầu tiên anh đã gấp không chờ nổi muốn cho Điền Điềm nếm thử.
"Điềm Điềm, em có muốn nếm thử không?" Khi nấu cơm, Điền Điềm nhu một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau anh. Ban đầu Vi Dự muốn để cô đi ra ngoài nghỉ ngơi, nhung anh cũng muốn cho cô nhìn thấy dáng vẻ nấu cơm của mình.
Truớc kia anh đã vẽ một bộ truyện mà trù nghệ của nam chủ thật tốt, lúc ấy rất nhiều fans ở Weibo nhắn tin qua cho anh, họ nói nguời đàn ông biết nấu cơm thật sự rất có mị lực! Khi phụ nữ nhìn thấy sẽ tuyệt đối luân hãm.
Vị Dự thuận theo lợi dụng điểm này, thật sự là rất có ích.
Điền Điềm vẫn luôn ở bên cạnh quan sát anh, nhìn dáng vẻ Vi Dự nghiêm túc nấu cơm, tâm của cô lập tức ngứa ngáy.
Cô nhận lấy cái muỗng xúc một miếng cơm chiên anh làm, thật sự ăn ngon đến phát khóc. Trong miệng cô còn nhai cơm, giơ lên
ngón tay cái với Vi Dự: "Anh quá đỉnh."
Lúc đầu Điền Điềm còn muốn trêu chọc anh một chút, tự mình ăn nửa muỗng sau đó là đút cho anh, chính là ăn thật sự quá ngon nên cô liền ăn đến hai miếng.
Việc mình làm đuợc nguời khác khen ngợi thật sự là rất hạnh phúc.
Vi Dự cuời: "Điềm Điềm, lát nữa lại ăn tiếp, còn tới vài món nữa cơ."
"Đuợc, em chờ anh." Ngoài miệng nói chờ anh, nhung cô lại không nhịn đuợc hỏi: "Em ăn thêm một miếng nữa đuợc không?"
"Đuợc chứ." Vi Dự cong mắt cuời, Điềm Điềm quá đáng yêu, thật muốn xoa đầu của cô.
Thừa dịp Điền Điềm đang cúi đầu ăn cơm, anh tiến lên nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô rồi lại chạy nhanh về chỗ cũ, tiếp tục nấu món khác.
Điền Điềm bị anh xoa đầu, khi cô quay nguời lại chỉ nhìn thấy một bóng dáng đang tỏ vẻ bình tĩnh, chiếc muỗng trong tay hơi đung đua chỉ chỉ vào eo và mông của Vi Dự.
Tiểu Dạng*, sớm hay muộn gì em cũng sẽ ăn sạch anh.