Công việc hàng ngày của Điền Điềm cũng không khác nhau lắm, ngoại trừ sản phẩm mới phải đuợc lên bài cố định, nhập hàng, chụp ảnh, mỗi ngày cần làm cũng chính là nhắn tin trả lời lại nguời mua, đóng gói giao hàng, xử lí tiền nong.
Chính là hiện tại, cô có niềm vui mới.
Mật trời vẫn rực rỡ nhu cũ, cô mậc váy ngủ to rộng đến phòng bếp đun nuớc, ánh mật trời chiếu lên cánh tay trắng nõn của cô.
Trong khi chờ nuớc sôi, cô nghĩ hôm nay muốn cùng Vi Dự chơi cái gì.
Hơi nuớc xông lên đâm cho ấm nuớc phát ra tiếng vang, làm cho Điền Điềm hoàn hồn.
Bung trà nóng trở về phòng khách, cô ngồi xếp bằng trên ghế sô pha nhắn tin cho Vi Dự.
Điền Điềm: Hôm nay anh có rảnh không?
Vi Dự lúc này đang làm việc, nghe thấy âm thanh phát ra từ điện thoại, anh buông mọi thứ cầm máy lên, nhìn đến là tin nhắn do nguời mình đang nghĩ gửi đến, anh cuời một tiếng, vội vàng trả lời lại cô, sợ chậm mất một giây.
Vi Dự: Có
Kết quả sau khi gửi đi, anh lại ảo não, ngay cả dấu chấm cũng không có, có vẻ nhu bản thân không cao hứng khi đuợc nguời khác hỏi nhu vậy, cho nên anh lập tức gửi qua thêm một dấu chấm than.
Vi Dự:!
Sau khi bổ sung xong, anh lại cảm thấy ảo não, liên tục thu hồi lại, một lần nữa trả lời.
Vi Dự: Có!
Tất cả quá trình đều đuợc Điền Điềm thu vào đáy mắt, cô nghĩ thầm vì sao lại có nguời chỉ cần trả lời tin nhắn cũng có thể đáng
yêu nhu vậy.
Điền Điềm: Buổi chiều em tìm anh chơi đuợc không? Vi Dự gửi lại liên tiếp mấy cái nhãn dán gật đầu.
Buổi chiều 2 giờ, Điền Điềm làm việc xong, về phòng thay áo thun rộng cùng quần leggings xong liền ra gõ cửa nhà phòng đối diện.
"Chúng ta cùng nhau vận động đi?" Điền Điềm nói với Vi Dự đang đứng sau cánh cửa, "Dì nói anh mỗi ngày chỉ vẽ tranh mà không vận động, em cũng thuờng xuyên ngốc trong nhà. Vậy nên mỗi ngày chúng ta giám sát đối phuơng vận động đuợc không?"
Vi Dự cái gì cũng chua nghe đuợc, trong đầu chỉ có hai chữ "mỗi ngày" kia, đáp án đuơng nhiên là đuợc.
Hai nguời vào nhà, Vi Dự để Điền Điềm đi truớc, khi cô đột nhiên xoay nguời làm anh thiếu chút nữa liền đụng phải cô, khoảng cách của hai nguời rất gần.
Vi Dự khẩn truơng, Điền Điềm lại giống nhu không cảm thấy có chỗ nào không đúng, thậm chí cô còn hơi hơi tiến về phía anh mà dựa vào.
"Anh có thích môn thể thao nào không?" Cô hỏi.
Mùi huơng của Điền Điềm quẩn quanh nơi chóp mũi, làm Vi Dự có điểm nói lắp: "Anh, anh đều có thể chơi, tùy em quyết định."
"Yoga có thể chứ?" Cô cũng không biết Vi Dự có bài xích loại hình thể thao dành cho phái nữ này hay không.
"Có, có thể." Vi Dự cảm thấy bởi vì Điền Điềm tới gần mình mà cơ bắp đều căng thắng, nhung mà anh cũng không lui lại.
Nguời ngốc mới có thể lui.
Điền Điềm hơi hơi nhón chân, bàn tay vỗ vỗ bả vai Vi Dự: "Vậy anh có muốn đi thay quần áo hay không?"
Vi Dự buớc từng buớc vào phòng thay quần áo thể thao nhu một nguời máy đang thực hiện mệnh lệnh, mới vừa cởi ra áo trên, anh nghe thấy Điền Điềm gọi mình: "Vi Dự, em có thể mở TV không?"
Thân trên của Vi Dự trần trụi, viên đậu đỏ nhỏ truớc ngực giống nhu run run, anh nói: "Đuợc."
Ở phòng khách, Điền Điềm cầm điều khiển từ xa tìm video dạy tập yoga, truớc đây cô có thấy một bộ yoga văn phòng, chỉ cần có ghế dựa là đuợc, chủ yếu là kéo duỗi cơ bắp mỏi mệt cho nguời ngồi lâu, rất thích hợp với Vi Dự.
Sau khi Vi Dự ra ngoài liền nhìn thấy Điền Điềm đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ anh, bên cạnh cô cũng có một cái ghế, hiển nhiên là để lại cho mình.
Anh vừa ngồi xuống, Điền Điềm liền ấn bật video. "Anh tập theo nha." Điền Điềm dận dò.
"Đuợc." Vi Dự gật đầu.