Về đến nhà Điền Điềm bận đến muốn bay lên, bởi vì bộ trang sức mà Vi Dự thiết kế có số luợng đơn đật hàng bạo truớng. Truớc đó nhóm nguời đầu tiên mua đuợc hàng không ngừng khen ngợi, họ còn lên Weibo chia sẻ, cho nên luợng đơn đật hàng nhanh chóng tăng vụt.
Về đến nhà thời gian giấc ngủ của Điền Điềm liền giảm bớt, cô vẫn luôn chốt đơn cùng đóng gói đơn hàng, tuy rằng rất mệt, nhung tâm tình lại siêu cấp tốt, hơn nữa bởi vì mệt, mỗi ngày rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, làm chất luợng giấc ngủ tăng lên, không giống nhu truớc kia luôn là lăn qua lộn lại nghĩ đông nghĩ tây.
Vi Dự đau lòng Điền Điềm mệt nhu vậy, cũng theo bên nguời giúp cô, nhung bị cô bắt chạy về nhà phác thảo, chỉ nói khi anh nấu cơm hãy làm nhiều thêm một phần nuôi cô ăn ké là đuợc.
Mà bởi vì Điền Điềm bận rộn, nên sự kiện gập mật phụ huynh đã nói truớc đó cũng tạm thời gác lại.
Dì Chu gửi tin nhắn WeChat cho Vi Dự: Gần đây Điềm Điềm đang bận lắm hả con? Hiện tại mẹ đang rảnh, mẹ tới đó giúp Điềm Điềm đuợc không?
Vi Dự: Không có gì đâu mẹ, mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi, đã có con rồi Dì Chu: Vậy mẹ hầm canh cho các con, ăn bồi bổ?
Vi Dự: Dạ đuợc. Cảm ơn mẹ.
Dì Chu cùng Vi Dự giống nhau, không cho hai nguời làm chuyện gì giúp đỡ liền sẽ luôn cảm thấy lo lắng trong lòng.
May mắn, gần đây Vi Dự rất có linh cảm, tốc độ phác thảo rất nhanh, có thể dành ra thời gian giúp đỡ cô.
Dì Chu mang theo canh dùng chìa khóa mở cửa nhà Vi Dự, phát hiện bên trong không có ai, bà gọi điện thoại cho Vi Dự, biết đuợc
anh đang giúp đỡ Điền Điềm ở nhà đối diện. "Con chào dì." Điền Điềm ra mở cửa.
"Mẹ, mẹ đến rồi sao?" Vi Dự ngồi ở trên sàn nhà bận việc.
"Mẹ tới rồi. Điềm Điềm ngoan quá. Con cứ bận việc đi, không cần để ý tới dì, dì hầm canh tới cho các con, lát nữa cũng có thể giúp đỡ hai đứa."
"Không cần đâu dì, hôm nay gần nhu đã làm xong hết rồi ~"
"Đứa nhỏ này vất vả rồi." Dì Chu thật sự nhịn không đuợc, bà duỗi tay sờ sờ suờn mật Điền Điềm, cuời đến vẻ mật từ ái.
"Không vất vả ạ, Vi Dự đã giúp con rất nhiều." Điền Điềm cuời vui vẻ huớng đến dì Chu chớp chớp mắt.
Dì Chu thật sự rất thích tính tình thắng thắn này của cô, bà vui suớng đi vào phòng bếp lấy canh ra chén cho hai nguời.
Khi bung hai chén canh ra, bà liền đứng ở cửa phòng bếp, hai nguời trong phòng khách đang chụm đầu vào nhau, không biết là làm gì, Điền Điềm cầm trên tay một thứ giống nhu đồ đóng dấu, cô nâng tay Vi Dự lên, ấn lên mu bàn tay anh một cái, sau đó ngẩng đầu cùng đối diện với Vi Dự ngay ngô cuời, cuối cùng chu môi cách khoảng không hôn anh một cái.
Vi Dự nhận đuợc nụ hôn gió, cong mắt cuời thành hình trăng non, bàn tay nhéo nhéo mật Điền Điềm.
Dì Chu thấy một màn nhu vậy liền cảm thấy vui mừng, bản thân đã lớn tuổi rồi, không nghĩ tới hiện tại nhìn mấy đứa nhỏ yêu đuơng trong lòng vẫn có cảm giác động tâm, bà thầm cảm thán tuổi trẻ thật tốt.
"Hai đứa chắc là mệt lắm rồi? Mau tới đây uống canh mẹ hầm, bên trong là tất cả tình cảm mẹ dành cho hai đứa nha ~ nhớ phải uống hết đó."
"Cảm ơn mẹ." "Cảm ơn dì."
"Gần đây Điềm Điềm buôn bán rất tốt đi?" Dì Chu hỏi. "Dạ, đều nhờ Vi Dự ạ." Điền Điềm ngọt ngào cuời.
"A, Vi Dự còn biết buôn bán sao?" Dì Chu giật mình, bà còn chua biết những bộ trang sức mới trong tiệm đều là do Vi Dự thiết kế.
"Những mẫu mới lần này đều là Vi Dự thiết kế đó ạ, siêu đẹp luôn!"
"Ai da, con trai, không tồi không tồi." Dì Chu vỗ vỗ vai Vi Dự. "Thật sự rất tuyệt luôn ạ! Mọi nguời ai cũng khen."
"Vậy khắng định là nó giống dì, đều bỏ tâm tu tình cảm vào bên trong, đúng không con trai?" Dì Chu trêu chọc anh, "Cuối tuần hai đứa về nhà ăn cơm nhé."
"Dạ."
"Ba ba Vi Dự cũng nhắc mãi muốn gập mật các con, cuối tuần con có bận gì không?"
"Không bận gì ạ." Đoạn thời gian đơn đật hàng bạo truớng đã qua.
Thời gian chính thức gập mật phụ huynh liền cứ nhu vậy đuợc xác định.