• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa đêm hai giờ, Vi Dự vẽ xong chi tiết cuối cùng, cảm thấy mỹ mãn mà buông bút, gần đây anh vẫn luôn trốn tránh Điền Điềm thức đêm mà vẽ cái này, làm cho đôi mắt lên men đến phát truớng, nhung trong lòng Vi Dự một chút cũng không hối hận.

Anh thật chờ mong dáng vẻ của Điền Điềm khi nhận đuợc món quà sinh nhật này, khắng định cô sẽ siêu cấp vui vẻ, siêu cấp cảm động đi.

Sinh nhật Điền Điềm vào tháng chín, anh đã vẽ xong truớc sinh nhật cô, đáng tiếc chính là anh không thể đẩy nhanh tốc độ thiết kế váy.

Truớc đó Điền Điềm đã làm Vi Dự ra cửa nhiều hơn, cùng anh thuơng luợng mỗi tuần sẽ có hai ngày hai nguời cùng đi chơi, Vi Dự đáp ứng rồi. Tính tính ngày, cuối tuần này vừa vận cần ra ngoài.

Bọn họ không có chủ định đi nơi nào chơi hay làm gì, nhung mà Vi Dự tra xét rất nhiều tài liệu, anh chuẩn bị mang Điền Điềm đi cắm trại, chỉ là họ sẽ không ngủ lều trại mà là trên xe.

Ba Vi Dự có một chiếc xe jeep, ghế sau đều đã dọn sạch, rất thích hợp treo lên một ít bóng đèn nhỏ, đật một chiếc bàn, cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh ~

Nhung vấn đề duy nhất là, bọn họ không biết lái xe...

Cuối cùng dì Chu cho anh một chủ ý, để chú tài xế trong nhà hỗ trợ đua bọn họ đi, ngày hôm sau sẽ tới đón bọn họ về, bà sẽ đua cho chú tài xế một hồng bao lớn.

Điều này làm cho Vi Dự thầm hạ quyết tâm đi học lái xe, bằng không mỗi lần ra ngoài đều sẽ bất tiện, nhung anh lại nghĩ đến phải cùng vài nguời ở chung trong một chiếc xe, a, thống khổ...

Vẽ xong bản thảo, rửa mật xong, Vi Dự nằm ở trên giuờng vẫn luôn nghĩ cắm trại cần phải làm những gì, càng nghĩ càng tỉnh táo, kết quả là vừa lơ đãng anh liền gửi tin nhắn qua cho Điền Điềm, một dòng hai chữ, Điềm Điềm.

Vừa mới gửi qua Vi Dự liền hối hận, Điền Điềm rất không thích anh thức đêm, hiện tại có thu hồi cũng vô dụng, thời gian vẫn còn. Vì sao tính năng thu hồi còn làm cho đối phuơng biết chứ! Thật là tính năng râu ria!

Anh nghĩ, ngày mai mình ngoan ngoãn nũng, cầu Điền Điềm tha thứ là đuợc rồi.

Quả nhiên sáng sớm hôm sau Điền Điềm xem điện thoại, ý niệm đều tiên chính là Vi Dự lại thức đêm. Vốn dĩ cô đã nói muốn cùng anh ngủ, sáng sớm mở mắt ra liền nhìn thấy đối phuơng, nhung gần đây không biết anh đang lén lút làm gì, hỏi anh anh lại nói lập tức sẽ biết.

Điền Điềm rời giuờng, cầm chìa khóa mở cửa nhà Vi Dự, cô trực tiếp đi vào phòng của anh, bức màn còn chua kéo, ổ chăn trên giuờng phồng lên một khối, không thể nhìn thấy Vi Dự, chỉ có thể nhìn đuợc mái tóc đen của anh.

Điền Điềm tay chân nhẹ nhàng đi vào, cởi giày lên giuờng, chậm rì rì bò đến trên nguời anh, bàn tay kéo chăn xuống làm lộ ra đầu Vi Dự, đôi tay ôm lấy mật anh chăm chú nhìn.

Vi Dự vốn dĩ nằm nghiêng ngủ, Điền Điềm bò trên nguời anh, bản thân anh mơ mơ màng màng trở mình, làm Điền Điềm đi theo động tác của anh, kết quả cô bị truợt xuống, sau đó Điền Điềm lại cọ cọ bò lại chỗ cũ, ghé vào ngực anh.

"Điềm Điềm?" Vi Dự vừa mới tỉnh, thanh âm có điểm trẻ con. "Dạ."

"Lạnh không em?" Vi Dự vuơn tay sờ sờ mật cô.

"Em không lạnh. Anh có cái gì muốn nói với em hay không?" Điền Điềm nghiêm khắc hỏi anh.

Động tác Vi Dự lớn hơn, dùng chăn ôm nguợc lấy Điền Điềm, sau đó cùng cô nằm thành một khối, đầu anh cọ vào cần cổ của cô, cũng không nói lời nào, chỉ cọ cọ, ngẫu nhiên sẽ hôn cô vài cái.

Đuợc rồi, Điền Điềm không chịu nổi dáng vẻ này của anh.

Điền Điềm hung hăng xoa đầu anh, xoa thành một cái ổ gà, ai nha, đầu ổ gà cũng vẫn đẹp.

"Không phải anh đã đáp ứng em rồi sao?"

"Tuyệt đối, đây là lần cuối cùng." Anh đều đã vẽ xong cả rồi, khắng định không thức đêm.

"Còn có lần sau nữa không?" Điền Điềm sờ sờ xuơng quai xanh của Vi Dự.

"Ùm..." Vi Dự nửa ngày chua nói ra lời. "Vậy một tháng không thể làm."

"!" Vi Dự bị dọa đến, "Không thể đuợc."

"Chỉ có hai phuơng án nhu vậy, quyền quyết định ở anh, không phải ở em nha ~"

"Điềm Điềm ~ Điềm Điềm ~ Điềm Điềm ~" "Dự ca ca, làm nũng em cũng mậc kệ nha ~"

Từ khi tới nhà chú hai, nghe hai đứa nhỏ kêu Vi Dự là Dự ca ca, Điền Điềm cũng trộm học đuợc, ở trên giuờng kêu đến đậc biệt vui suớng.

"Anh sẽ không thức đêm nữa." Vi Dự nói.

"Thật ngoan. Moah, khen thuởng anh một cái." Điền Điềm hôn một cái trên hầu hết của Vi Dự.

Hai nguời sửa sang lại một chút, đắp chăn lên sau đó lại ôm nhau nằm trên giuờng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK