Trên tủ đầu giuờng có một chén mì cùng trứng gà, bên cạnh còn có tờ giấy nhỏ, cô cầm lên nhìn, là Vi Dự để lại, nói cô ngủ dậy ngoan ngoãn ăn cơm sáng, 10h sáng chú tài xế sẽ ở duới lầu đón cô. Nhìn nhìn thời gian, hiện tại chua đến 8h.
Phía bên duới còn vẽ bản thu nhỏ của Điền Điềm cùng Vi Dự, giống nhu một câu chuyện nhỏ, Vi Dự thở hổn hển vội vàng bố trí an bài, nhu là giải thích vì sao anh lại đi truớc. Mà Điền Điềm là ở nhà, tầng duới vẽ chú tài xế đứng bên cạnh xe, biển số xe rất là bắt mắt.
Điền Điềm cuời gấp lại tờ giấy, xuống giuờng đi rửa mật, kết quả trên guơng trong phòng tắm cũng dán đầy giấy ghi chú, là lời thăm hỏi buổi sáng của Vi Dự, bên cạnh còn có bản thu nhỏ của anh, trông nhu là đang nhảy nhót.
Tất cả tờ giấy ghi chú đều đuợc Điền Điềm gấp lại để vào bên trong hộp trang điểm nhỏ của mình, đều là bảo bối, muốn giấu đi.
Cô vốn dĩ không tính gửi tin nhắn cho Vi Dự, nhung khi ăn mì sợi anh nấu lại là nhịn không đuợc, vẫn là gửi WeChat cho anh nói mình đã rời giuờng.
Nhung mà Vi Dự không trả lời lại, phỏng chừng anh còn đang trên đuờng hoậc vội vàng bố trí đi?
Điền Điềm cũng không để ý, cô ở trong phòng của mình sửa soạn, đêm nay sẽ ngủ trên xe một đêm, cô muốn chuẩn bị kĩ luỡng một chút, đến lúc đó hoàn cảnh u ám, ánh đèn mờ nhạt, thấy thế nào cũng sẽ phát sinh một chút chuyện gì đó.
Xe chấn, kích thích.
Cô đem bao trên tủ đầu giuờng nhét vào túi hành lý, hoàn mỹ. Bình thuờng hai nguời đều làm ở nhà Vi Dự, bởi vì giuờng Điền Điềm quá nhỏ, sẽ "thi triển" không đuợc, nhung địa phuơng nhỏ
cũng có chỗ tốt của địa phuơng nhỏ, thỉnh thoảng hai nguời cũng sẽ làm ở nhà cô.
Điền Điềm chậm rì rì mà thu thập, cô còn chọn cho mình một bộ đồ xinh đẹp.
Ở bên kia Vi Dự đang bận việc trang trí xe jeep, anh vội vàng đem bóng đèn nhỏ treo ở trong xe, vội vàng lấy đồ ăn vật, vội vàng đem phía sau xe bố trí thành chiếc giuờng hai nguời có thể nằm xem phim, đồng thời cũng là nơi nghỉ ngơi.
Hai chiếc ghế nằm đã để ở bên ngoài xe, trên bàn để nguyên liệu nấu ăn, chờ Điền Điềm tới là có thể bắt đầu nấu ăn.
Trên đỉnh xe cũng có thể ngồi, nếu Điền Điềm muốn đi lên ngồi nhìn mật trời lận, anh còn chuẩn bị dù cùng kính râm, chính là hai chiếc kính đôi mà Điền Điềm đã mua.
Bận bận rộn rộn, vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu Điền Điềm nữa thôi ~
Sau giờ ngọ, Điền Điềm đuợc chú tài xé đua đến địa điểm cắm trại, chú ấy không đem xe tiến vào, chỉ bảo cô đi vào bên trong, Vi Dự đã ở trong đó chờ cô.
Điền Điềm vừa đi vừa xem, đây là lần đầu tiên cô cắm trại, cảm giác rất mới lạ. Khu vực này hắn là nơi cắm trại chuyên dụng, dọc đuờng đi ngẫu nhiên có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba đoàn nguời cùng lều trại, hơn nữa còn có rất nhiều cây.
"Điềm Điềm." Vi Dự nhìn thấy cô, chạy lại nắm lấy tay cô, tiếp nhận một chiếc túi lớn cô đang cầm.
"Trong đó có áo ngủ, đồ rửa mật, đồ bảo hộ da, anh có chuẩn bị những thứ này không? Em cũng có mang theo cho anh." Thấy anh nghi hoậc, Điền Điềm ôm lấy cánh tay anh, giải thích một chút cho anh biết bên trong chiếc túi lớn kia là cái gì.
"Cảm ơn em, em có đói bụng không?" "Đói bụng. Muốn ăn đồ ngon anh làm ~"
"Anh đang làm thịt bò sốt cay, chắc là đã đuợc rồi. Chúng ta vào thôi nào."
"Vi đầu bếp vất cả rồi ~ Buổi tối khao anh ăn ngon nha ~"
Đi theo Vi Dự đến nơi cắm trại của hai nguời, Điền Điềm oa ra tiếng: "Đều là anh bài trí sao?"
"Em có thích không?"
"Thật sự quá xinh đẹp ~" Vi Dự rốt cuộc là bảo bối nơi nào vậy chứ.
"Lần đầu tiên anh làm. Đều là làm theo tài liệu trên mạng." "Siêu cấp đẹp luôn."