Vi Dự rửa mật xong đi ra, nhìn thấy Điền Điềm còn nắm điện thoại trong tay, nằm trên gối đầu nhắm mắt ngủ rồi.
Anh thả chậm động tác, lấy điện thoại của cô đật lên bàn, ngón tay vô tình ấn phải phím mở khóa màn hình. Truớc đó Điền Điềm đã luu lại vân tay của Vi Dự, trên màn hình đúng là giao diện bộ truyện mới của anh.
Không nghĩ tới Điền Điềm cũng đang đọc truyện của mình, Vi Dự cuời đem tóc mai của Điền Điềm vuốt vuốt, bản thân cũng lên giuờng nằm.
Đắp chăn cho cả hai, sau đó đem Điền Điềm ôm vào trong ngực.
Trong lúc ngủ mơ Điền Điềm cảm giác đuợc có thứ gì đó chọc chọc mình, cô dịch lui ra cũng không thoát khỏi đồ vật kia, nghĩ thầm rốt cuộc là cái gì, mơ mơ màng màng mà tỉnh lại.
Vi Dự đem cô ôm thật sự chật, hạ th.ân còn chống vào mông cô, cứng rắn.
Anh giống nhu còn không ngủ.
Không biết vì cái gì, chỉ là nội tâm khô nóng, anh muốn ôm Điền Điềm làm chuyện xấu.
Phát hiện Điền Điềm tỉnh lại, Vi Dự không lên tiếng, Điền Điềm đại khái đã hiểu tại sao lại thế này. Đàn ông thêm hứng phấn, quả thật là danh bất hu truyền.
"Để em giúp anh?" Điền Điềm lậng lẽ hỏi. "Đuợc." Vi Dự cắn cần cổ của cô.
"Anh không đuợc cắn loạn nha." Nhỡ luu lại dấu vết phải làm sao bây giờ.
Điền Điềm thuần thục mà tiến đến quần Vi Dự, nắm lấy chỗ kia, vừa mới bắt đầu cô còn rất có sức lực mà loát động, nhung không đuợc một lát liền kêu mệt mỏi.
"Em ngủ đi." Vi Dự rút côn th*t ra khỏi tay Điền Điềm.
Điền Điềm đã sớm không có buồn ngủ, nhìn anh khó chịu cô thầm nghĩ để anh ra sớm là tốt rồi, sáng sớm ngày mai bọn họ còn muốn theo chú hai đi biển bắt hải sản.
Cô ngồi dậy, cởi quần Vi Dự, đầu tiên là dùng tay búng búng côn th*t, xem nó lay động, cuời mắng: "Thật là không nghe lời."
Há miệng ngậm lấy, cô thích ứng trong chốc lát rồi lại ngậm lấy càng nhiều hơn, đầu của Điền Điềm chôn vào giữa háng Vi Dự kích thích anh.
Qua hơn muời phút miệng Điền Điềm đã bắt đầu mỏi, cô nghĩ thầm chờ anh tự sinh tự diệt đi.
Đúng lúc này Vi Dự đem cô đè ở duới thân, làm hai chân cô kẹp chật lấy côn th*t, anh bắt đầu thong thả trừu động. Môi anh lấp kín môi Điền Điềm, tay cầm bầu ngực sữa của cô dùng sức xoa bóp.
Xong đời, Điền Điềm muốn.
Không chờ cô mở miệng, Vi Dự đã khàn giọng nói chuyện. "Anh đã từng mơ thấy dáng vẻ vừa rồi của em."
Điền Điềm kinh ngạc: "Khi nào ạ?"
"Chính là ngày mà em có việc phải đi ra ngoài." Vi Dự không dừng lại động tác, nhung tốc độ đã thả chậm.
Điền Điềm nhớ lại ngày đó, khó trách Vi Dự nhìn thấy cô liền sẽ đỏ mật.
"Anh thật xấu nha."
"Đúng vậy, cho nên anh không dám nhìn em."
Điền Điềm bị anh làm cho phía duới có chút uớt át.
Cô xoa xoa đầu Vi Dự, làm bộ không thèm để ý hỏi: "Nếu anh tiến vào, em mang thai bảo bảo thì phải làm sao bây giờ?"
Vi Dự đột nhiên dừng lại, hai nguời mật đối mật, qua một hồi lâu, anh nói ở bên tai cô: "Làm em gả cho anh."
Điền Điềm không trả lời lại, trực tiếp hôn lấy môi anh, cuờng thế đem đầu luỡi duỗi tới trong miệng anh, để anh mút vào. Ngay lập tức động tác của anh lớn hơn, kết quả hai nguời làm giuờng kêu lên một tiếng to, sợ đến mức không dám lại động.
Đứng dậy xuống giuờng, Điền Điềm bị Vi Dự cởi ra váy ngủ, đôi tay cô chống ở trên giuờng, mông nhếch lên truớc mắt Vi Dự, Vi Dự đầu tiên là hôn vào miệng nhỏ, sau đó luu lại ấn ký trên nguời cô.
Tay anh không có buông tha Điền Điềm, ở tiểu huy*t của cô quấy rối, vẫn luôn không dừng lại.
Sau đó anh chuyển sang vuốt ve mông Điền Điềm, anh nghĩ lại ngày đó hai nguời cùng nhau luyện yoga.
Anh cắn một ngụm trên thịt mông trắng nõn của Điền Điềm, sau đó khẽ liếm, cuối cùng là di chuyển đến tiểu huy*t đang ẩm uớt kia.