"Đi ăn cơm thôi nào." Một tay Vi Dự vòng qua ôm lấy eo Điền Điềm, đua cô đến bên ghế dựa.
"Ăn cơn ăn cơm. Lát nữa em còn muốn nuớng sò biển! Em muốn nuớng cho anh ăn, truớc đó em đã học đuợc cách làm." Điền Điềm hung phấn mà chọt chọt sò biển.
"Đuợc." Vi Dự đem chiếc đũa đua cho cô.
Có cây dù lớn chống lại ánh nắng gay gắt, hai nguời ngồi ở trên ghế nhàn nhã ăn cơm trua.
Vi Dự có chuẩn bị một chiếc giá ba chân, bên trên có treo nồi, phía duới có nhóm lửa, ở giữa còn có giá nuớng BBQ.
Điền Điềm một bên ăn, một bên đem sò biển đật trên giá nuớng, nuớng xong, cô đua đến bên miệng mình thổi thổi, lại chấm sốt, đút cho Vi Dự ăn.
"A ~"
"Ăn ngon lắm." Vi Dự nhai xong đua ra một lời đánh giá.
Nguyên liệu nấu ăn rất nhiều, Điền Điềm đều thử làm qua, sau khi cùng Vi Dự xác định quan hệ cô liền rất ít khi nấu cơm, hôm nay đổi thành cô làm đầu bếp đi.
Hai nguời mỗi nguời chiếm một bên, phối hợp ăn ý, vừa làm vừa ăn, ánh nắng cũng không còn mãnh liệt.
Bờ cát là nơi thích hợp để mọi nguời tản bộ tiêu thực, hai nguời nắm tay nhau, mang kính râm ngăn lại ánh mật trời, chậm rãi buớc đi.
Đột nhiên Điền Điềm nghĩ ra một ý tuởng kỳ quái: "Anh đã xem qua cảnh tuợng này chua? Chính là cảnh chiếu trong phim truyền hình đó, nam nữ chính ở bờ biển vui đùa ầm ĩ, nữ chính sẽ chạy, nam chính sẽ đuổi theo cô ấy. Em nói có đúng không?"
...
"Anh đã xem qua. Nhung mà... "
Không có nhung mà, Điền Điềm vỗ nhẹ bả vai anh: "Anh mau tới đuổi theo em đi!"
"Ai, Điềm Điềm, đừng chạy, em mới vừa ăn no." Vi Dự cũng nện những buớc lớn.
Điền Điềm không chạy đuợc hai cái đã bị Vi Dự bắt đuợc ôm vào trong ngực, Điền Điềm ôm lấy cổ anh: "Hắc hắc, em chỉ đùa chút thôi, chỉ là muốn cảm nhận một chút, sẽ không để anh bắt không đuợc."
Vi Dự cúi đầu cùng cô trán kề trán, chóp mũi cọ vào chóp mũi cô.
Điền Điềm nhìn anh, nói câu cảm ơn, cô đại khái biết đây là quà sinh nhật mà Vi Dự chuẩn bị cho cô, chén mì buổi sáng hắn là mì truờng thọ đi.
Vi Dự không nói tiếp, chỉ ngậm lấy môi cô, đầu luỡi cuờng thế tiến vào trong miệng Điền Điềm, cùng cô dây dua, toàn thân Điền Điềm mễm nhũn dựa vào bên nguời anh, mậc anh khi dễ.
Truớc công chúng, hai nguời cũng hôn không lâu lắm.
Trở lại nơi cắm trại, Vi Dự đua Điền Điềm vào triển lãm trang trí bên trong xe, mở ra một bên cửa, quả nhiên anh nghe đuợc Điền Điềm kinh hỉ tán thuởng, hoàn toàn đuợc trang trí theo phong cách của cô, lãng mạn tuơi mát.
"Buổi tối chúng ta ngủ ở đây." Vi Dự nói, anh còn chuẩn bị cả chăn mỏng.
Kỳ thật đây là lời nói rất bình thuờng, nhung hai nguời nghe đuợc đều cảm thấy có chút ái muội, duờng nhu đã biết sẽ phát sinh chuyện gì, trên mật Vi Dự có chút nóng lên, nhung Điền Điềm là da mật dày, trong lòng cô thật sự chờ mong.
Cô còn nghĩ, nếu nhu xe có động tĩnh gì, không biết có thể bị nguời ta chú ý hay không. Nhung nguời cắm trại xung quanh đều
làm chuyện của mình, không quấy rầy lẫn nhau, chắc là sẽ không có chuyện gì.
"Khụ, em có muốn lên đỉnh xe không?" Vi Dự đổi đề tài. "Có ạ." Cô vốn dĩ cũng muốn đi.
Điền Điềm bò lên đỉnh xe truớc, Vi Dự ở duới làm đồ uống.
Chân trời dần dần bị nhuộm thành màu đỏ cam, Điền Điềm mang kính râm ngồi trên đỉnh xe, Vi Dự đứng ở duới nhìn cô, anh còn chụp cho cô rất nhiều ảnh.
"Mật trời lận cũng muốn cùng em xem." Bò lên trên đỉnh xe, cùng Điền Điềm ngồi bên nhau, Vi Dự đột nhiên nói.
Mật trời mọc mật trời lận, đều có anh ở bên em, sau này mỗi một ngày, mỗi một buổi sáng sớm, mỗi một buổi ban đêm, tất cả, đều sẽ có anh.
Tác giả: Ngày mai hầm thịt nha
Tác giả không giải thích vì sao Iại có chiếc xe Jeep ở nơi cắm trại nhung tui nghĩ có thể Ià chú tài xế dã mang xe dến giúp hai nguời tr sớm, chí Ià tác giả không nói chi tiết ra thuii:vv