Trong thư phòng Ciro đang náo nhiệt.
Nam tước Lawrence Jibrad hình như đang tranh chấp với Gallon. Hoặc là nói, gã bùng phát cảm xúc trước mặt Gallon.
Nhìn thấy Soso vào nhà, Lawrence lập tức ngừng lời, đứng dậy hành lễ với cậu.
Đây không phải lần đầu tiên Soso nhìn thấy gã, nhưng chính thức chào hỏi thì là lần đầu tiên, cho nên, dù cậu đang đầy bụng tâm sự, vẫn vô cùng lễ phép chào hỏi gã.
Lawrence và cậu tiến hành lễ nghi ân cần thăm hỏi đại khái trong ba phút đồng hồ.
Ciro kiên nhẫn nhìn, mãi đến khi Lawrence lui sang bên, hắn mới hỏi: “Hôm nay tan học sớm vậy?”
Soso đáp: “Tôi muốn gặp anh.”
Cạch.
Không cẩn thận lui về sau một bước đụng vào ghế khiến cho mọi người chú ý, Lawrence cười gượng xin lỗi.
Ciro trấn tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”
Soso nghiêm túc: “Tôi nghĩ, tôi hẳn nên rời khỏi.”
Cạch.
Lại nữa.
Lawrence bê ghế dựa đến một chỗ cách xa mình, sau đó làm như không có việc gì đi trở về, “Mời tiếp tục.”
Ciro nhìn Soso: “Cậu muốn đi tìm Dilin?”
Soso gật đầu, lại lắc đầu, “Không phải bây giờ.”
“Tại sao?”
“Trước hết tôi phải dẫn dắt pháp sư vong linh kia rời đi đã.”
Lawrence kinh ngạc nhìn Ciro.
“Chuyện pháp sư vong linh, dì Olivia sẽ giải quyết.” Mundra tấn công ký túc xá học sinh và giáo viên đã chọc giận Olivia, tin rằng cho dù không có Ciro, không có phong thư báo tử vong kia, bà cũng không bỏ qua cho hắn.
“Nhưng hắn đến vì tôi. Tôi nghĩ để tôi dẫn dắt hắn rời đi thì tốt hơn.”
“Cậu muốn dẫn hắn đi đâu?”
Soso sửng sốt.
Ciro nói tiếp: “Hắn là pháp sư vong linh, dù đến đâu cũng gây ra tai họa. Cách giải quyết duy nhất chính là để hắn hoàn toàn biến mất.”
Soso u buồn. Cậu biết rõ mình tuyệt đối không có năng lực giải quyết đối phương.
Ciro nhẹ giọng: “Không cần lo lắng, việc này dì Olivia có chừng mực.”
Soso đỏ mặt: “Khiến mọi người phiền toái rồi.”
Ciro nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười ôn hòa vui vẻ, “Chúng ta là bạn bè, không phải sao?”
Tim Soso đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên chính miệng Ciro nói coi cậu là bạn bè. Cậu yên lặng nhìn hắn, gương mặt cao ngạo của Ciro trong trí nhớ rất khó liên hệ với người cười dịu dàng với mình trước mắt này. Sự khác biệt đó từng khiến cho cậu không quen nhìn Ciro tươi cười. Nhưng có thể khẳng định, hiện giờ hình như cậu còn thích Ciro này hơn.
“Ừ! Là bạn!” Giống như vì củng cố quyết tâm của Ciro, cậu gật mạnh đầu.
Ciro nói: “Nếu là bạn, sẽ không nói đến phiền toái gì hết.”
Trong đôi mắt to của Soso chứa đầy cảm động, giống như nếu không cẩn thận, cảm động sẽ tràn ra, ngập đầy đất.
Lawrence nhìn về phía Gallon.
Gallon mặt không đổi sắc.
Ciro đứng dậy, đích thân đưa Soso về phòng, một lúc lâu sau mới trở lại.
Vừa vào cửa, Lawrence đã nói: “Tôi từ bỏ quan điểm lúc trước.”
Ciro không nóng không lạnh hỏi: “Tại sao?”
“Tôi cảm thấy, ờ, hỗ trợ vương tử Soso về Julan đoạt lại vương vị là ý tưởng không tồi. Không phải Gallon cũng nghĩ vậy sao?”
Gallon đáp: “Tôi chỉ không ủng hộ dùng Soso vương tử điện hạ trao đổi với Shamanlier, còn đoạt lại vương vị là ý tưởng của ngài.”
“Ta chỉ phát triển thêm quan điểm của ngươi thôi mà. Nếu không chúng ta giữ vương tử làm gì? Hãm chân Shamanlier? Nhiều nhất chỉ có thể dùng hai ba lần, nếu dùng nhiều, chỉ khiến Shamanlier trở mặt. Về phần kìm hãm Julan, ta nghĩ quốc vương và vương hậu đương nhiệm chỉ ước gì chúng ta lưu lại ngài ấy trong nước cả đời không thả ra, có thế họ mới thanh thản ổn định mà ngồi vững vị trí. Dùng vương tử Soso trao đổi lấy tình hữu nghị và sự giúp đỡ của Shamanlier là lợi ích ngắn hạn, bời vì giao tình này không thể duy trì liên tục lâu dài. Chờ điện hạ lên ngôi, ân ân oán oán giữa đế quốc và Shamanlier một lần nữa sẽ trở lại. Biện pháp tốt nhất chính là giúp vương tử Soso về Julan lên ngôi. Lấy giao tình giữa vương tử Soso và điện hạ, có lẽ về sau Julan sẽ trở thành cánh tay phải của đế quốc.”
Gallon nói: “Hình như ngài quên mất điều quan trọng nhất.”
“Cái gì?” Lawrence cảm thấy suy nghĩ của mình đã rất tỉ mỉ chính xác.
“Vương tử Soso là em họ của Dilin.”
Lawrence sửng sốt.
“Mà Dilin là con trai độc nhất của công tước Bassekou. Tuy hiện nay trông vào, hắn không định kế thừa tước vị, nhưng nếu Shamanlier yêu cầu, chắc chắn hắn sẽ trở lại tổ quốc.” Tình cảm giữa Dilin và Soso hiển nhiên sâu sắc hơn tình cảm giữa Ciro và Soso nhiều.
Lawrence nghẹn lời.
Ciro vẫn duy trì biểu cảm chăm chú lắng nghe.
Lawrence đành hỏi: “Ý kiến của điện hạ thì sao?”
Ngón tay Ciro khẽ gõ trên mặt bàn, tựa hồ đang sắp xếp ý nghĩ, chậm rãi nói: “Tình hữu nghị và sự giúp đỡ là không đủ, phải có lợi ích thực chất.”
“Ý của ngài là…”
Ciro nheo mắt: “Hết thảy chờ người của công tước Bassekou đến rồi thảo luận tiếp.”
Lawrence thấy Gallon muốn nói lại thôi, chủ động hỏi: “Ngươi còn có đề nghị gì?”
“Tôi cảm thấy đề nghị vừa rồi của ngài cũng không tệ lắm.”
Lawrence ngẩn ra, “Cái nào?”
“Giúp vương tử Soso đi lên ngai vàng quốc vương Julan.”
“Nhưng mà,” Đầu óc Lawrence xoay chuyển, nhận ra y đang mượn chính lời mình phản bác Ciro, “Ngươi không biết là mình cảm thấy quá muộn sao?”
Ciro nói: “Chờ Soso trở lại Shamanlier, hoàng đế Shamanlier và công tước Bassekou nhất định sẽ giúp cậu ấy.” Công tước Bassekou đâu thể để cho cháu mình lâm vào nguy hiểm, một khi Soso trở lại bên cạnh ông ta, vương tọa của quốc vương và vương hậu Julan tràn ngập nguy cơ. Bởi vì so với quốc vương vương hậu Julan đương nhiệm, hoàng đế Shamanlier hiển nhiên sẽ tin tưởng quan hệ thân thiết với Soso hơn. Đương nhiên, nếu Soso không thể trở về, đó lại là chuyện khác.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao quốc vương vương hậu Julan muốn giết Soso.
Trong đầu hắn đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ.
Nếu Kastalon II muốn giết Soso, quốc vương vương hậu Julan cũng muốn giết Soso, như vậy bọn họ sẽ liên thủ sao? Giống như hắn đang âm thầm nghiên cứu khả năng hợp tác với công tước Bassekou.
Nếu vậy, nguyên nhân Kastalon II dám trắng trợn dùng pháp sư vong linh, tựa hồ có thêm một khả năng nữa – lấy quốc vương Julan làm cầu nối, khôi phục quan hệ với Quang Minh thần hội.
Một khi giả thiết này được thành lập, thế cục Mộng đại lục sẽ trở nên càng phức tạp.
Ciro nhìn tín hàm Andre Bassekou tự tay viết trên bàn. Chí ít, hắn có một điều có thể khẳng định, đó là nhất định phải duy trì quan hệ với Shamanlier.
Mặc dù là địch quốc, nhưng ở thời khắc mấu chốt có thể phát huy trợ lực mạnh mẽ.
“Tăng mạnh thủ vệ bên người Soso.” Ciro nói, “Không phải mới mua một học viện ma pháp sao? Điều vài ma pháp sư trong học viện kia lại đây, thuận tiện, theo dõi Rhodes.”
“Tại sao?” Lawrence giật mình.
Gallon thấy Ciro không định trả lời, bèn nói: “Tôi nghi ngờ ông ta trộm tiền của tôi.”
“… Nếu ngươi không muốn nói, có thể trực tiếp câm miệng.”
Gallon câm miệng.
Bị Kastalon II cảnh cáo, Mundra hành động đáng tin hơn nhiều.
Ít nhất lần này, hắn không phái ra một đám xương khô vô dụng nữa, mà là một quân đoàn kỵ sĩ tử vong – loại cưỡi xương ngựa.
Đối mặt với quân đoàn kỵ sĩ tử vong, Olivia chiếm vị trí đầu tàu.
Lửa như sao băng, lao từ trên trời xuống bao trùm toàn bộ quân đoàn.
“Chỉ có vậy sao?” Một vu yêu đứng trong quân đoàn kỵ sĩ tử vong, thi triển kết giới thủy hệ.
Nước lửa giao hòa, lửa tan rã.
Có thể làm vu yêu, trước khi chết phải là ma pháp sư cao cấp. Mà thi thể của ma pháp sư loại này rất khó tìm, đa số ma pháp sư để cam đoan sau khi chết được an bình, đều sẽ thiết kế tại mộ phần những ma pháp trận rất phức tạp. Không ngờ Mundra lại có được.
Bà nhanh chóng niệm chú ngữ.
Vô số đốm lửa rơi xuống kết giới thủy hệ, như loài bò sát dựa vào nhau, sau đó từ từ trải ra bốn phía thành tấm lưới.
Ma pháp trượng của Olivia vung lên.
Tấm lưới bỗng như ngọn núi, đè nặng xuống kết giới!