Ciro đứng trước cửa sổ, cúi đầu nhìn bóng dáng bị lửa chiếu đỏ rực trong sân, nói với Gallon: “Điều tra cho rõ, là kẻ nào cố tình cô lập Soso.”
“Rõ.”
“Còn nữa, ta cần biết tình hình gần đây của Audis và gia tộc Dana.”
“Dạ.”
Tiếng bước chân của Gallon vừa rời xa, những nét cứng rắn trên mặt Ciro men theo sóng mắt lưu động, chậm rãi nhu hòa xuống.
Từ lúc Ciro và Soso phô bày mối quan hệ không tầm thường ngày hôm qua, đãi ngộ Soso nhận được trong phòng học lập tức tăng lên vài bậc. Đương nhiên, còn do một nguyên nhân khác là Frank ra ra vào vào đều theo sát bên cạnh cậu.
Ngược lại Patrick trước đó vẫn luôn kề cận Soso thì biến thành người ngoài.
Frank thấy Soso ăn trưa không yên lòng, tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Soso quay đầu nhìn bóng dáng cách đó không xa, thấp giọng: “Trước kia, Patrick luôn ngồi cùng chúng ta.”
Đối với cảm xúc của Patrick , Frank có chút thông cảm. Nhưng chuyện này không phải một câu an ủi có thể giải quyết được, hơn nữa cậu không biết Patrick chống lại Ciro thì có được chút phần thắng nào.
Hoàng thái tử tỏ vẻ bệnh tật vô năng thực ra chỉ để che giấu chân tướng.Tư liệu trong tay gia tộc Charlie đã miêu tả hoàng thái tử tuyệt đối là một cường giả, vô luận là tâm cơ, năng lực hay tính cách. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho gia tộc Charlie không chút do dự lựa chọn đứng về phe hắn. Nếu không phải hoàng thái tử Ciro đã thể hiện được năng lực một vị minh quân nên có thì cho dù hắn có là đứa con duy nhất của hoàng hậu cũng không dễ dàng nhận được ủng hộ của bọn họ như vậy.
Frank an ủi Soso: “Cậu ấy cần chút thời gian.”
Soso hỏi: “Bởi vì tớ đã lừa gạt sao?”
Frank không trả lời thẳng, “Tớ nghĩ một ngày nào đó, cậu ấy sẽ hiểu được khó xử của cậu.”
“Có lẽ tớ nên thành tâm xin lỗi một lần.”
Nếu xin lỗi có thể giải quyết vấn đề, trên đời sẽ không có nhiều si nam oán nữ vì yêu sinh hận đến vậy. Frank đột nhiên phát hiện mình thật cảm tính.
Từ cửa nhà ăn truyền đến tiếng xôn xao.
Trong học viện, loại xôn xao này chỉ dậy lên khi có sự xuất hiện của hai người.
Một là Ciro.
Soso ở trong này, cho nên hắn rất có thể sẽ xuất hiện.
Một người khác là Audis.
Khi hắn cảm thấy muốn đổi khẩu vị, đích xác sẽ xuất hiện trong nhà ăn.
Đáp án rất nhanh được công bố — bóng dáng cao ngạo, gầy yếu, đơn bạc giống như một cây ma pháp bổng, mỗi lần xuất hiện luôn có thể khiến cho mọi người đầu tiên là kinh ngạc hoan hô, sau đó là lập tức im lặng.
Audis trực tiếp tìm một cái bàn ngồi xuống.
Lúc này Frank mới chú ý tới Kenneth đi theo phía sau hắn.
Soso nói: “Giá có một ngày hỏa hệ ma pháp của tớ có thể lợi hại như thổ hệ ma pháp của anh ta thì tốt.” Tư thế chiến đấu oai hùng của Audis trong trận chiến với học viện kỵ sĩ hoàng gia đã khắc sâu trong óc cậu, cậu cảm thấy, ngoại trừ đạo sư St Paders , Vincent, Olivia và Dilin, anh ta là ma pháp sư lợi hại nhất cậu từng gặp.
Frank thu hồi ánh mắt: “Không phải cậu đã cởi bỏ phong ấn rồi sao?” Thấy Soso nhìn về phía mình, cậu vội giải thích,“Thật có lỗi, tớ nghe tin rồi. Nếu cậu không muốn người khác biết tin này, tớ có thể giữ bí mật cho cậu.”
“Cậu khách khí quá. Đó cũng không phải tin gì cần giữ bí mật . Tuy tớ giải khai phong ấn rồi, nhưng trình độ ma pháp của tớ cũng không tăng lên. Tớ hiện giờ chỉ có thể nói là… có thể học tập ma pháp hỏa hệ mà thôi.”
“A. Như vậy a.” Trong miệng Frank mang theo chút nuối tiếc. Cậu nghe các bậc bề trên từng kể khi còn bé cậu nhóc này đã từng thiêu hủy cả một tòa hoàng cung vì không thể khống chế sức mạnh , chứng tỏ cậu ấy có thiên phú ma pháp cực cao. Song phong ấn nhiều năm như vậy, thiên phú có cao tới đâu cũng bị tiêu diệt không còn một mảnh.
Kenneth bưng một đĩa đầy thức ăn đưa đến trước mặt Audis.
Không biết là cố ý hay vô tình, Audis đột nhiên quay đầu nhìn sang bên này.
Tay Frank cầm dao thoáng cứng đờ, vô thức muốn dời tầm mắt, nhưng rồi lập tức cảm thấy dời mắt đi thì giống như yếu thế, vì vậy giữ nguyên bất động.
Audis hình như không ngờ sẽ chạm mắt với cậu, lông mày nhẹ giật một cái.
“Audis.” Kenneth đột nhiên mở miệng.
Frank thấy Audis quay đầu lại, mới âm thầm khẽ thở ra.
“Sắc mặt cậu trông không tốt lắm, không thoải mái chỗ nào à?” Soso hỏi.
Frank sửng sốt,“Không, không có.”
“Ngủ không ngon sao?”
……
Điểm ấy cậu nhóc nói trúng rồi. Mấy ngày nay đúng là Frank ngủ không ngon. Nói thế nào nhỉ? Trong lòng luôn có cảm giác là lạ, giống như lúc trước khi Audis khiêu chiến với Hayden, bất hòa với cậu, khi nghe được tin Audis thích con trai và từ chối kết hôn với tiểu thư Stanford, trong lòng cậu đều có cảm giác khó tả này. Nhưng người kia là Kenneth……
Đáng tiếc trước mắt Frank không có gương, bằng không cậu nhất định có thể phát hiện ánh mắt nhìn về phía Kenneth của mình có bao nhiêu phức tạp.
Soso thấy được, nhưng cậu bé hiển nhiên không thể hiểu nổi sự phức tạp này.“Nếu không thoải mái thì về nghỉ đi. Tớ sẽ xin phép giúp cậu. Thầy Danton dễ tính lắm.” Nói xong, lại lo lắng đưa tay sờ trán Frank.
Frank vô thức nắm lấy tay cậu bé.
Audis đột nhiên đứng lên.
Nhất cử nhất động của hắn từ đầu tới giờ đều là tiêu điểm cho ánh mắt mọi người tập trung vào, bao gồm cả Frank và Soso đang nắm tay nhau.
Audis lạnh lùng quét mắt liếc họ một cái, xoay người đi ra ngoài.
Kenneth sau lưng hắn hô một tiếng, thấy hắn không ngừng bước, đành phải vội vàng bỏ lại đồ ăn đuổi theo.
“Xảy ra chuyện gì ?”
Quần chúng vây xem tỏ vẻ thực mờ mịt.
Soso chú ý tới một chuyện, “Sắc mặt Audis cũng không tốt.”
Frank đáp: “Từ trước tới giờ hắn đều có sắc mặt đó.”
“Cho nên cậu càng phải chú ý.” Soso nghiêm túc, “Sức khỏe rất quan trọng.”
Frank lúc này mới nhận ra mình còn đang cầm tay Soso, vội vàng buông tay, cười bảo: “Được.”
Hai người cơm nước xong rời khỏi nhà ăn, Soso cầm hai quả táo.
Frank hỏi: “Đồ chưa ăn hết ở nhà ăn à?”
Soso đáp: “Tớ mang cho Ciro và Gallon .”
“…” Frank rất kinh ngạc. Nơi ở của hoàng thái tử thiếu hoa quả sao?
Soso nói: “Người phụ trách dinh dưỡng ở cung đình Julan từng bảo, táo có rất nhiều dinh dưỡng. Bọn họ nên bổ sung nhiều một chút, bằng không sắc mặt sẽ giống như Audis.”
……
Hóa ra, hiện tại Audis đã trở thành kiểu mẫu của thiếu sức khỏe?
Frank cúi đầu đi đường.
Soso đột nhiên nhét một quả táo vào tay cậu.
Frank nghi hoặc nhìn cậu nhóc.
Soso nói: “Cầm quả táo này tới gặp anh ta sẽ rất thích hợp.”
“Ai?” Frank thực mờ mịt.
“Không phải cậu đi gặp Audis à?”
Frank kêu lên như bị đạp trúng đuôi, “Ai bảo tớ muốn gặp Audis?”
“Nhưng mà,” Soso chỉ vào con đường trước mặt, “Đây chẳng phải đường đến biệt thự của Audis sao?”
Frank giương mắt, thân thể cứng đờ.
Soso nghĩ nghĩ, bịn rịn đưa nốt quả táo còn lại trong tay, “Quả này cho cậu. Cậu cần nó hơn Ciro và Gallon.”
“… Cám ơn.” Ngoại trừ cám ơn, Frank không biết nói gì khác.
Soso tạm biệt Frank, một mình về biệt thự của Ciro, sau đó vào phòng bếp bắt đầu tìm kiếm.
Đầu bếp thấy cậu tìm đến vất vả, không nhịn được hỏi: “Có gì cần tôi giúp không, thưa điện hạ?”
“Tôi muốn tìm vài quả táo.” Soso đáp.
Đầu bếp lôi một giỏ ra khỏi tủ, nhanh chóng rửa cho cậu.
Soso nói cảm ơn, cầm hai quả chạy đến thư phòng của Ciro.
Ciro đang đọc tư liệu, Gallon thấy cậu tiến vào, tự giác đi ra ngoài. Khi đi qua người Soso, trong lòng bàn tay y bị nhét vào một quả táo. Soso nghiêm túc nói: “Phải ăn nhiều táo mới có thể khỏe mạnh.”
“Cám ơn điện hạ.” Gallon lộ ra tươi cười hiếm có, sau đó rất biết quan tâm mà đóng cửa giúp bọn họ.
Soso đến bên người Ciro, đưa cho hắn quả táo còn lại trên tay.
Ciro tiếp nhận quả táo, nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
“Ăn nhiều táo mới không biến thành giống như Audis.”
Ciro liếc mắt nhìn tư liệu kia, tựa hồ nghĩ tới điều gì, kéo Soso qua, hôn một cái vào môi cậu, cười nói: “Đúng vậy. Như vậy thật ngốc.”
[Phong: xem anh kia. Tranh thủ ăn đậu hũ của người ta. Lại còn mắng đểu Audis chứ. Thích cp Audis v Frank trong truyện này ngay từ khúc đầu. Còn sis ^_^]
(Tĩnh: đương nhiên sis cũng thích cp này rồi, đủ tông luôn nha, mối tình đầu, thanh mai trúc mã, ngây thơ thuần khiết, nhẹ nhàng hài hước, ngược thì thôi rồi, sinh ly tử biệt.)