Có điều chờ những người khác đi rồi, Vincent vẫn còn ở trong phòng Ciro.
“Ông chuẩn bị gác đêm thay Gallon?” Ciro hỏi.
“Không thành vấn đề, nếu điện hạ đáp ứng một yêu cầu của ta.”
Ciro sáng tỏ: “Ủng hộ ông chủ đạo?”
“Ta là thầy giáo của Hydeine, đương nhiên đáng tin cậy hơn hắn.”
Ciro không nói. Gần đây biểu hiện của Vincent hiển nhiên cũng không được như ý.
Vincent vội ho một tiếng: “Ta không cần điện hạ ủng hộ, chỉ hy vọng điện hạ đừng có đứng ở phe đối lập.”
“Ông cảm thấy ta sẽ làm thế?” Ciro nhướng mày.
“Cho dù vì Soso.” Vincent nói hết câu.
Ciro im lặng. Ý đồ của ông ta thật rõ ràng, định dùng chiến thuật trì hoãn, nhìn xem Hydeine và ông ta ai khuất phục trước. Ông ta và Hydeine đều không có quan hệ trực tiếp với Soso, nhưng bên người Hydeine có Dilin, nhất định cực hạn chịu đựng của Hydeine sẽ không quá thấp.
“Đây là một cuộc đấu sức.” Vincent định liệu kỹ lưỡng.
Ciro hỏi: “Lấy sinh mệnh của Soso làm giá cho cuộc đấu? Xem ra tối nay chỉ có thể tiếp tục để Gallon gác đêm.”
Vincent nhíu mày, đầy thâm ý nói: “Điện hạ. Ta cảm thấy ngươi nên suy nghĩ cho thỏa đáng về quan hệ hợp tác giữa chúng ta.”
Ciro thờ ơ: “Ta rất nghiêm túc suy nghĩ. Nhưng tự đáy lòng ta cũng đề nghị ông suy xét ngược trở lại.”
Vincent ngẩn ra.
“Nếu đây là một cuộc đấu, vậy thì còn chưa bắt đầu ông đã thua rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì đây là cứu người, không phải giết người.” Giọng điệu Ciro lạnh nhạt, vẻ mặt nghiêm túc.
Vincent yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười, “Xem ra, ta đánh giá thấp tâm tình của điện hạ a.”
Con ngươi Ciro lóe lên.
“Thật ra, thỉnh thoảng đi hỗ trợ cũng không sao.” Vincent duỗi thắt lưng mỏi nhừ, tiêu sái rời đi.
Ciro ngồi một lát, đột nhiên nói: “Ngươi đi ngủ đi, để Pan gác cửa.”
Qua hai giây, bên ngoài mới truyền đến tiếng trả lời dõng dạc của Gallon: “Rõ.”
Sáng ngày hôm sau, ngoại trừ Pan ngáp liên tục, những người khác đều rất có tinh thần.
Vincent chủ động chào hỏi Hydeine, cười tủm tỉm: “Nhiều năm không gặp, rốt cục lại có cơ hội lấy thân phận thầy giáo đến kiểm tra thành tích học tập của ngươi.”
“Hỗ trợ chỉ cần dùng tay, không cần dùng miệng.”
“Ngươi nên đi học lại tôn sư trọng đạo là cái gì đi.”
“Ông khẳng định mình có tư cách nói với ta những lời này à?”
Dilin ôm Soso, khó nhọc đi ra, “Nếu có thể, tôi muốn mau chóng biết… cách giải cứu.”
Hydeine phất tay. Hỏa nguyên tố chủ động giúp Dilin nâng Soso lên.
“Rất đơn giản. Từng chút giải trừ phong ấn, giúp Soso học cách khống chế lửa giận tinh linh.” Hydeine như cười như không liếc mắt nhìn Vincent một cái, “Bất kể nhìn từ góc độ nào, đây đều phải là phương án được ưu tiên số một.”
Vincent đáp: “Một phương án có hệ số nguy hiểm cao hơn xác suất thành công.”
“Tương ứng với hệ số nguy hiểm là hệ số an toàn, giống như đối thủ của xác suất thành công chính là tỉ suất thất bại.”
“Ngươi nên vung tiền mua khiếu hài hước đi.”
“Ta khẳng định thời điểm ông mua khiếu hài hước đã không trả bằng tiền, mà trả bằng trí thông minh.”
Gallon xuất hiện ngăn cản bọn họ tiếp tục đấu võ miệng, “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, hoan nghênh các vị hưởng dụng.”
“Cám ơn.” Dilin ôm Soso đến bên bàn ăn được dựng tạm thời ở giữa lều trại.
Ciro đứng dậy khỏi chỗ ngồi, trước khi Dilin kịp hoàn hồn, cực kỳ tự nhiên đón lấy Soso từ trong tay cậu, đặt lên ghế dựa cạnh mình.
Dù cảm thấy có chút quái dị, Dilin vẫn nói lời cảm tạ: “Đa tạ ngài đã suy nghĩ chu đáo.”
Mọi người ngồi xuống, an tĩnh dùng bữa sáng.
Sau bữa sáng, Hydeine và Vincent bắt đầu nghiên cứu và thảo luận khả năng thực hiện phương án. Ciro và Dilin ngồi nghe.
“Ta đề nghị ngăn chặn lửa giận tinh linh trước, để Soso thử dùng hỏa nguyên tố.” Vincent nói.
Hydeine vặn lại: “Thử bao lâu? Một ngày, một tháng, hay là một năm?”
“Thế thì ngươi có ý kiến gì?”
“Nghịch cảnh và khó khăn sẽ trợ giúp cho con người trưởng thành.”
“Đốt cháy giai đoạn cũng là trưởng thành à?”
“Chỉ cần có thể sống sót, ta chẳng thấy có gì không tốt.”
“Cho nên ngươi định lập tức phóng thích tất cả cảm giác và tinh thần lực?” Vincent nói, “Chuyện đó không phải chưa từng xảy ra. Kết quả quá rõ ràng, Soso bị thương, rừng cây cháy trụi.”
“Vẫn có chút khác nhau.”
Vincent hồ nghi nhìn hắn.
“Lần đó cậu ta bị thương bởi vì ở bên cạnh ông. Còn lần này, có ta.”
Vincent cắn răng: “… Lần trước ta không ở đó.”
“Không hề gì. Có hay không cũng chẳng khác gì nhau.” Hydeine nhún vai.
Nụ cười của Vincent nom có chút vặn vẹo.
Hydeine đứng lên: “Nếu không còn vấn đề gì, tốt nhất chúng ta nên bắt đầu ngay lập tức. Phong ấn trên người Soso đã mỏng như tờ giấy rồi.”
Ciro hỏi: “Ta có thể hỏi về hậu quả nếu thất bại không?”
Hydeine đáp: “Phải thất bại thì dù có biết trước hậu quả cũng sẽ thất bại. Phí thời gian đi nghĩ việc đó còn không bằng ngồi mà suy ngẫm cách giải quyết.”
Ciro nhíu mày. Hắn không thích thử nghiệm khi chưa biết trước hậu quả tẹo nào.
Dilin nhìn Soso vẫn bị Ciro ôm vào lòng kể từ sau khi bữa sáng chấm dứt, như có điều suy nghĩ.
“Ta đi chuẩn bị ma pháp trận.” Vincent nói.
Hydeine gật đầu. Hắn cần chút thời gian để trù tính trình tự thi hành sắp tới của mình.
Vincent ngoắc tay với Dilin: “Ngươi đi theo ta.”
Dilin vô thức liếc mắt nhìn Hydeine.
Không ngờ, Hydeine không ngăn cản.
Dilin theo Vincent ra ngoài.
Vincent cười cười với cậu: “Ta rất tán thưởng ngươi, cho tới bây giờ đều thế. Nếu ngươi muốn đổi thầy giáo thì vẫn còn có cơ hội.”
Dilin cười khiêm tốn: “Ngài biết mà, Hydeine không chỉ là sư phụ tôi.”
“Ta cảm thông sâu sắc với chuyện đó.”
Dilin: “…”
Vincent vẽ ba ma pháp trận.
Phía ngoài cùng là một ma pháp trận truyền tống không gian. Một khi hai ma pháp trận bên trong đều mất hiệu lực, ma pháp trận cuối cùng sẽ truyền tống Soso và bọn họ đến địa điểm khác, tránh tạo thành thương vong trên diện rộng.
Ở giữa là ma pháp trận kết giới thủy hệ. Nước lửa tương khắc, tại thời điểm mấu chốt, thủy hệ có thể ngăn chặn phần nào lửa giận tinh linh.
Ở trung tâm là ma pháp trận nghịch chuyển hỏa hệ. Trận pháp này Vincent lần đầu dùng thử. Ông ta vẽ ngược ma pháp trận tăng cường uy lực của ma pháp hỏa hệ, hy vọng có thể giảm bớt sức mạnh của lửa giận tinh linh, tiện cho Soso khống chế.
Hoàn thành xong, Vincent và Dilin trở lại lều trại.
Vincent nói: “Đến phiên ngươi.”
Hydeine lấy một quyển sách ra khỏi túi không gian.
“Đây là cái gì?” Dilin tò mò hỏi.
“Tri thức căn bản của ma pháp hỏa hệ.” Nói xong, Hydeine hất cằm về phía Ciro.
Ciro hiểu ý đặt Soso xuống đất.
Hydeine đặt tay lên trán Soso.
Vincent nghi hoặc hỏi: “Ngươi đang tu bổ phong ấn à?”
Hydeine không nói gì.
Một lát sau, hắn thu tay, sắc mặt hơi tái nhợt, “Các ngươi ai đó véo cậu ta một cái?”
Dilin ngẩn ra: “Véo?”
Ciro đã làm luôn, ngón tay nhẹ nhàng véo khuôn mặt tròn của cậu bé.
Soso lắc đầu, như thể muốn hất cái tay trên mặt ra. Cậu chậm rãi mở to mắt, ngáp một cái, rồi chợt ngừng lại, “Dilin?!” Mắt cậu nhất thời trừng tròn xoe, muốn trở mình ngồi dậy, lại bởi vì cơ thể quá mức suy yếu mà ngã xuống.
Ciro vươn tay đỡ lấy cậu, ôm cậu ngồi lên.
Mắt Soso lướt sang bóng dáng cao ngạo bên cạnh, càng thêm giật mình, “Hydeine?”
Hydeine nhướng mày: “Hydeine?”
“Tajires đạo sư.” Soso lập tức hạ thấp giọng.
Hydeine ném sách trong tay cho cậu, “Trong nửa giờ phải xem xong.”
“A?” Soso lúng túng nhìn quyển sách dày hơn một ngàn sáu trăm trang trong tay, “Đây là cái gì?”
“Tri thức căn bản của ma pháp hỏa hệ.” Tiếng Ciro vang lên trên đỉnh đầu, “Không hiểu thì hỏi.”
Soso im lặng gật đầu, mở sách ra, nhìn từng trang từng trang, lật rất nhanh.
Dilin nhịn không được nhắc nhở: “Kiến thức trên sách rất quan trọng.”
Soso thấp giọng: “Rất nhiều thứ thầy giáo từng dạy qua.”
“Thầy?” Hydeine nhướng mày, “Chaifuang?”
Soso lắc đầu: “Là thầy Danton.”
“Nghe có vẻ đáng tin hơn Chaifuang.” Ngón tay Hydeine nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương.
Vincent khó có lúc cũng hùa theo: “Đồng ý.”