Đang là thời điểm họp chợ, một phần ba dân cư trong thành đều đang tụ tập bên ngoài. Dù Keane đã cầm đầu đoàn kỵ sĩ giúp mở đường, nhưng bốn phía vẫn đứng đầy dân chúng nghe tin tới vây xem.
Cửa khẽ mở ra.
Xe vẫn đang lăn bánh, Gallon lưu loát nhảy lên xe ngựa. Khi y tiến vào mang theo gió lạnh, khiến Ciro khẽ nhíu mày.
“Thật có lỗi, điện hạ.” Gallon nhanh chóng nhận ra sai lầm.
Ciro hỏi: “Người đâu?”
“Đã được đội buôn che giấu đưa ra khỏi thành.”
Ciro gật đầu, bả vai đang siết chặt thoáng thả lỏng, ngón tay theo bản năng vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay.
Động tác này gần đây Gallon thường xuyên thấy nhưng không hề nói gì, cho nên y không bị thay đổi lực chú ý: “Thành chủ mời điện hạ cùng đi ăn tối.”
Ciro thản nhiên: “Là người bệnh, ta cần tĩnh dưỡng.”
Gallon tỏ vẻ đã hiểu.
“Thư có thể đưa ra ngoài.” Ngón tay Ciro rời khỏi chiếc vòng, đặt trên đầu gối, “Ta hy vọng kế hoạch hoàn thành trước khi Soso đến biên cảnh.”
“Rõ.”
Ánh mắt Ciro chợt rơi xuống trang phục kỵ sĩ màu đỏ ẩn hiện xung quanh. So với bộ quần áo bó sát của kỵ sĩ, hắn cảm thấy áo bào ma pháp sư rộng thùng thình hợp mắt hắn hơn.
Chuyện Keane khiến cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong đội buôn Telozzo đề cao cảnh giác.
Bọn họ dường như nhận ra gia huy Telozzo cũng không thể giải quyết mọi vấn đề.
Dilin và Soso không hay biết, Ivan và những nhân vật nòng cốt trong đội buôn đã cử hành một cuộc họp. Quá trình họp không nhắc tới, nhưng kết quả rất rõ ràng, chính là chạy, chạy, cố gắng chạy.
Phụ tá Pan của Ivan đã từng đề nghị để Dilin và Soso rời khỏi đội buôn, phái cao thủ khác hộ tống, bọn họ sẽ làm bia ngắm để thu hút sự chú ý của đối phương. Nhưng Ivan suy xét đến bối cảnh của Dilin và thân phận đặc biệt của Soso, bác bỏ lời đề nghị này.
Cứ như vậy, bắt đầu những ngày thống khổ.
Mọi người nếu không phải làm tổ trong xe thì chính là oằn mình trên ngựa, chạy như điên về phía trước.
Trong khi chạy, Dilin thu được một phong thư, gửi đi một phong thư. Bởi vì thư tín có thể qua lại bằng ma pháp truyền tống trận dưới sự khống chế của Kastalon II, cho nên gửi nhận đều rất tiện lợi.
Thư gửi đến là của Andre.
Ciro đã báo kế hoạch cho ông. Giống như bọn họ phỏng đoán lúc trước, mục tiêu quả nhiên là Quang Minh thần hội. Nhưng một nửa kế hoạch lại nằm ngoài dự kiến của bọn họ. Trên đó viết rõ Hayden Navister sẽ sắm vai người giải cứu Quang Minh thần hội khỏi sự tiến công của Shamanlier.
Thực hiển nhiên.
Ciro vừa muốn củng cố sự hợp tác với Shamanlier, vừa muốn khôi phục mối quan hệ với Quang Minh thần hội.
Dilin không biết Andre sẽ quyết định thế nào, cậu chỉ hồi âm cho ông thật chi tiết tình cảnh hiện nay của mình và Soso.
Thư mãi không được trả lời.
Cho đến khi tới biên cảnh.
Soso không phải lần đầu tiên tới biên cảnh Kanding đế quốc, nhưng tâm tình lần này hoàn toàn khác với lần trước.
Dilin chú ý thấy cảm xúc gần đây của cậu có chút sa sút, rất ít khi mở miệng nói chuyện, nhịn không được xoa đầu cậu nhóc hỏi: “Mệt lắm rồi sao?”
Soso gật đầu, lại lắc đầu.
Dilin cười: “Rất nhanh sẽ về đến nơi rồi. Raymond và Kevin nhìn thấy em sẽ vui lắm.”
Soso giật giật đầu, vẻ mặt có chút tịch liêu.
Dilin hỏi: “Em có tâm sự gì à?”
Soso buồn rầu: “Hình như em thấy khó chịu.”
“Khó chịu?” Dilin lo lắng sờ trán bé, “Khó chịu ở đâu? Có muốn anh nhờ Ivan tiên sinh tìm thầy thuốc cho em không?”
“Không phải khó chịu kiểu ấy.” Soso trầm tư thật lâu, “Nghĩ đến phải rời Kanding đế quốc, em thấy hơi buồn.”
Dilin cười: “Xem ra nơi này để lại cho em nhiều kỷ niệm tốt đẹp ha.”
Soso gật đầu.
“Người nào cũng sinh ra cảm xúc quyến luyến với thứ sắp mất đi. Lúc này, cách tốt nhất là nghĩ đến những thứ em sắp có được.”
“Thứ sắp có được?”
“Cuộc sống vui vẻ ở St Paders. Còn có, chương trình học ma pháp thổ hệ. Sau khi em rời đi, thầy giáo vẫn nhớ em lắm đó.”
Soso lập tức lộ vẻ mặt hoài niệm, “Em cũng rất nhớ thầy.”
“Nhanh thôi.” Dilin ôm vai cậu, nhìn phần đuôi dài thượt của đội buôn, lại quay đầu nhìn chốt biên giới của Kanding đế quốc đằng trước, mỉm cười, “Có thể gặp lại nhanh thôi.”
Hydeine, chắc là về rồi nhỉ?
Phần đuôi đội buôn, có một chiếc xe ngựa khác hẳn của đội.
Ivan và Gallon đang đứng bên xe ngựa trao đổi tin tức.
Ciro ngồi trong xe, cách cửa kính nhìn hai bóng dáng đứng sóng vai đằng xa.
Tay Dilin khoát trên vai Soso, vô cùng tự nhiên. Tóc đỏ và tóc vàng hòa cùng nhau, cực kỳ hài hòa. Không cần đến gần, hắn cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thỏa mãn của Soso giờ phút này. Trước kia khi còn ở học viện, Soso thường xuyên lộ ra vẻ nhớ nhung khi nghĩ tới Dilin.
Ngón tay vuốt ve chiếc vòng dừng lại. Ciro cúi đầu, mặt không đổi sắc nhìn dấu tay không biết xuất hiện từ lúc nào trên cổ tay.
Cửa bị gõ nhẹ hai cái, Gallon bước vào.
Ivan đứng ở ngoài xe hành lễ với Ciro.
Ciro khẽ gật đầu.
Cửa xe đóng lại, Ivan làm bộ đang tuần tra đội ngũ, điềm nhiên như không đi về phía trước.
Gallon thấp giọng: “Hết thảy đã được chuẩn bị tốt. Hàng hóa Ivan sẽ giao cho thương nhân Sangtu, tuyệt đối không lộ ra bất cứ dấu vết gì.”
Ciro yên lặng nghe, từ chối cho ý kiến.
“Công tước Bassekou theo đúng hẹn tập kích tổng bộ Quang Minh thần hội, có điều bọn họ che mặt. Tổng bộ Quang Minh thần hội bị tập kích trở tay không kịp, suýt nữa kinh động đến giáo hoàng đích thân ra mặt. Tại thời khắc mấu chốt nguyên soái Hayden kịp thời dẫn quân đánh lui bọn họ, hiện ngài ấy đang được mời làm khách ở tổng bộ Quang Minh thần hội.”
Trên mặt Ciro rốt cục có chút ý cười, “Không ngờ, công tước Bassekou sư tử Shamanlier cũng sẽ che mặt.”
“Tuy Quang Minh thần hội tổn thất không lớn, nhưng cực kì mất mặt. Công tước Bassekou mà không che mặt, Quang Minh thần hội và Shamanlier đều khó tiếp tục yên bình.” Dù quan hệ giữa Quang Minh thần hội và Kanding đế quốc, Shamanlier đã tồi tệ đến mức giáo hoàng và hai vị hoàng đế chỉ hận không thể cho đối phương một dao vào bụng, nhưng ngoài mặt, bọn họ không thể không duy trì quan hệ, tránh tạo thành cục diện không thể cứu vãn.
Hiện nay quan hệ giữa Shamanlier, Kanding đế quốc và Quang Minh thần hội chính là kiềm chế lẫn nhau. Còn mục đích của Ciro là muốn chiếm cứ địa vị chủ đạo trong cuộc chiến kiềm chế này.
“Thật không?” Ciro mỉm cười, “Giáo hoàng chưa bao giờ tha thứ cho bất cứ sự xúc phạm nhỏ bé nào, càng chưa bao giờ cảm kích một ân huệ nào.” Nói đơn giản, giáo hoàng là một tên trừng mắt tất báo và lấy oán trả ơn.
Hiển nhiên Gallon cũng không có thiện cảm với nhân phẩm của giáo hoàng, trên mặt lộ vẻ đồng tình.
Thùng xe yên tĩnh, ánh mắt Ciro không tự chủ được lần nữa liếc ra ngoài cửa sổ.
Dilin và Soso đứng ngoài một lát, chuẩn bị về xe ngựa.
Ánh mặt trời chiếu rọi bóng dáng thân mật khắng khít của hai người, mãi đến khi bọn họ biến mất trong xe .
“Điện hạ?” Gallon thấp giọng gọi.
Ciro hạ mắt: “Nói cho Ivan, đưa Dilin và Soso đi Sangtu.”
Gallon không lập tức trả lời như thường lệ, mà im lặng nhìn Ciro. Luận tuổi tác, y hơn Ciro bảy tuổi. Dù đại đa số thời điểm, Ciro hành xử giống như người cùng lứa tuổi với y, nhưng luôn có những lúc y không tự chủ được mà nhớ tới tuổi thật của thanh niên bề ngoài chững chạc trước mắt này.
Mãi không nghe thấy tiếng trả lời, Ciro sốt ruột ngẩng đầu.
“… Rõ.” Gallon tránh ánh mắt hắn.
Ciro lạnh lùng: “Chúng ta trở về được rồi chứ?”
“Dạ.” Gallon đẩy cửa, bước ra điều khiển xe ngựa.
Ciro thấy y biến mất khỏi cánh cửa vuông vắn xong, mới chậm rãi thả lỏng thân thể, dựa lưng vào chỗ ngồi.
Đột nhiên hắn rất không muốn nhìn thấy Gallon.
Bởi vì ánh mắt của y giống như đang vạch trần sự chật vật mà mình vô thức che giấu.