Hydeine hỏi: “Đây là phiền não của ngươi à?”
Soso gật đầu.
Hydeine nói: “Đại đa số quý tộc Kanding đế quốc đều có phiền não đó, nhưng ngươi có một điểm khác bọn họ.”
Soso tỉnh tỉnh mê mê.
“Ngươi là vương tử Julan.”
Soso lại gật đầu. Cậu biết rõ thân phận của mình.
“Ngươi có quyền lựa chọn.” Hydeine nói tiếp, “Chấp nhận hoặc từ chối. Cho nên, đáng lẽ hiện giờ ngươi phải đang phiền não về việc nên lựa chọn thế nào mới đúng.”
Soso nói như vẹt: “Nên lựa chọn thế nào?”
“Gả cho Ciro.”
Soso đột nhiên trừng to mắt.
“Hoặc là không.”
Mắt Soso vẫn tròn xoe.
“Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng Ciro muốn trả thù tất cả những kẻ ủng hộ hắn, lựa chọn gả cho ngươi.”
Soso: “…”
“Bất kể ngươi lựa chọn thế nào cũng được, đó là cuộc sống của ngươi, do ngươi chịu trách nhiệm. Yêu cầu duy nhất của ta với ngươi chính là…” Hydeine trầm giọng, “Giờ ngủ thì phải thành thành thật thật mà nằm trên giường.”
Soso vẻ mặt khổ sở, “Nhưng tôi không ngủ được.”
“Thế nên ta mới yêu cầu ngươi nằm ở trên giường chứ không phải ngủ chết trên giường.” Hydeine nhướng mày, “Hiểu ý chưa?”
Soso nghĩ nghĩ, chầm chậm gật đầu.
“Tốt. Giờ thì xoay người ra sau.” Hydeine vươn tay, làm động tác xoay tròn.
Soso ngoan ngoãn xoay người.
“Đi về trước.”
“Tôi cảm thấy…” Soso còn muốn nói gì đó, thân mình đã bị một trận gió cuốn vào trong lều trại.
Hydeine vừa lòng xoay người, đang muốn vào lều, chợt thấy đầu Soso từ bên trong lều cách vách lộ ra, đôi mắt trông mong nhìn hắn.
“Ân nhân…” Soso nhẹ giọng gọi.
Hydeine thản nhiên: “Còn có chuyện gì?”
“Nếu anh là tôi, anh sẽ lựa chọn thế nào?”
“Giả thiết này không thể thành lập, ta vĩnh viễn không có khả năng là ngươi.” Hydeine phản bác không cần nghĩ ngợi.
Soso vẫn mở tròn đôi mắt to, chờ mong nhìn hắn.
“Ta chỉ có thể nói, ta không thích Ciro, nhưng hắn thích ngươi.” Hydeine bĩu môi, vén rèm tiến vào lều.
Soso ôm đầu ngồi bên cạnh rèm tiếp tục trầm tư.
Bỏ qua trách nhiệm với Kanding đế quốc, lựa chọn giữa lưu lại và không lưu lại sao?
Lưu lại, chính là ở cùng Ciro.
Không lưu lại, chính là ở cùng Dilin.
Cậu gối đầu vào cánh tay, sau đó… ngủ mất. Đại khái do liên quan đến tư thế, cậu ngủ không được an ổn, ngay cả trong mộng cũng cau mày. Cho nên khi có một đôi tay ôm cậu khỏi mặt đất, cậu lập tức tỉnh lại.
“Ciro…” Cậu mơ mơ màng màng nhìn cằm đối phương.
Ciro cúi đầu, cực kỳ tự nhiên hôn trán cậu, “Còn sớm, em ngủ tiếp đi.” Hắn đặt cậu lên giường.
Soso vô thức dịch vào trong, dành ra nửa cái giường.
Ciro nhếch môi nở nụ cười, thuận thế nằm xuống bên cạnh cậu, sau đó vươn tay ôm thắt lưng cậu.
Soso trở tay ôm lấy hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn.
Ciro dùng mũi cọ cọ tóc cậu, thấp giọng nói: “Theo ta đi.”
Soso buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, chỉ dùng trán nhẹ nhàng cọ cọ hắn.
Đây xem như… đồng ý sao? Ciro thỏa mãn nhắm mắt lại.
Thời điểm Hydeine, Dilin và Ciro, Soso ra khỏi lều trại, đúng là lúc Pan chuẩn bị xong cơm trưa.
Vincent một bên nhấm nuốt bánh mì Pan mang tới, một bên nhìn họ chế nhạo, “Bữa sáng là sự tồn tại dư thừa a.”
Hydeine hỏi: “Cho nên lần sau ta có thể gọi ông là ‘bữa sáng’ không?”
Vincent nuốt bánh mì xuống, hừ lạnh: “Chả biết lúc trước tên nào mong ngóng chạy tới cầu ta hỗ trợ.”
Hydeine vặn lại: “Chẳng lẽ không phải vì bữa sáng quá mức vô năng, không giải quyết được vấn đề nên mới phải ném sự tình sang tay ta sao?”
Vincent một hơi nuốt chửng bánh mì, dùng hành động thực tế cho thấy mình từ chối nói chuyện cùng kẻ nào đó.
Dilin tách Soso khỏi bên người Ciro, ánh mắt đánh giá cậu bé từ trên xuống dưới vài lần, mới thăm dò hỏi: “Em không sao chứ?”
Soso cho rằng Hydeine đã kể cho Dilin biết việc mình quanh quẩn ngoài lều của anh ấy ngày hôm qua, vội nói: “Có.”
Sắc mặt Dilin căng thẳng, “Ciro làm cái gì?”
“Anh ấy mời em cùng bảo vệ đế quốc.”
Dilin ngạc nhiên. Chẳng lẽ Ciro chuẩn bị áp dụng thủ đoạn vòng vèo, trước tiên giữ Soso ở lại đế quốc đã?
“A. Còn nữa, thỉnh cầu kết hôn.” Soso bổ sung.
Dilin: “…” Một lúc lâu sau, cậu mới ngậm được cái miệng đang há to, ngẩng đầu lên thì vừa vặn chạm vào ánh mắt Ciro đang nhìn về phía này.
Bốn mắt nhìn nhau, hết thảy đều ở trong im lặng.
Cậu dùng ngữ khí hết sức bình tĩnh hỏi: “Em quyết định thế nào?”
Soso ảo não: “Còn chưa nghĩ ra. Hôm qua ngủ sớm quá.”
Dilin vỗ vai cậu bé, “Không vội.”
Thấy đối thoại giữa bọn họ đã kết thúc, Ciro đi tới kéo Soso ngồi xuống dùng cơm.
Bàn ăn thật yên tĩnh.
Vincent thỉnh thoảng muốn nói mấy câu, nhưng chạm phải cái mặt Hydeine thì ngay lập tức tiệt nọc luôn ý định đó.
Ăn cơm xong, Dilin cầm khăn ăn lau khóe miệng, nói với Soso đang nuốt vào miếng thịt bò cuối cùng: “Anh và Hydeine quyết định ngày mai lên đường.”
Tay Ciro cầm chén rượu hơi nảy lên một cái, ánh mắt gắt gao nhìn Soso chằm chằm.
“A? Đi sớm như vậy?” Soso thập phần buồn rầu.
Ciro dịu dàng nói: “Shamanlier và Kanding đế quốc cách nhau không xa lắm, cũng tiện đi lại.”
Dilin im lặng liếc mắt nhìn Ciro một cái, mềm giọng hỏi Soso: “Em định theo anh về học viện St Paders, hay là.. ở lại Kanding đế quốc?”
Không khí lập tức trở nên ngưng trọng.
Vincent bớt ngay buồn chán. Bởi vì ông ta nhìn thấy có một trò hay đang diễn ra.
Soso cau mày, ánh mắt chạy qua chạy lại giữa Ciro và Dilin.
Ciro nhẹ nhàng buông chén rượu xuống, bởi vì rượu trong chén bị hắn lắc đến lợi hại.
“Em nghĩ…” Soso chầm chậm mở miệng.
Cả Ciro và Dilin đều nhìn cậu.
Lông mày Soso từ từ giãn ra, nói với Dilin: “Thực xin lỗi.”
…
Dilin kinh ngạc nhìn cậu.
Ciro yên lặng thở phào, khóe miệng cong lên nét cười.
Vincent nhướng mày với Hydeine.
Hydeine coi như không biết, mặt không đổi sắc tiếp tục ăn cơm.
“Tuy biết rằng sẽ mang đến phiền toái cho anh,” Soso vừa nghiêm túc vừa áy náy nhìn Dilin, “Nhưng em vẫn muốn ở bên cạnh anh.”
Đây là nguyện vọng từ nhỏ tới lớn của cậu, sống cùng Dilin. Nếu anh ấy có con, mình có thể chăm sóc đứa nhỏ giúp anh ấy. Nếu anh ấy có vợ, chờ đến cuối tuần, mình có thể liên hoan với cả nhà họ. Hình ảnh bọn họ bên nhau rõ nét như vậy, hoàn toàn vượt qua bờ cõi Kanding đế quốc đã chiếm cứ đầu óc cậu sáng nay.
Cậu quyết định xong, thân thể được thả lỏng.
Nhưng thế giới của những người còn lại đều vì đáp án này mà vắng lặng ước chừng ba giây.
Dilin lộ ra nụ cười rộng mở, “Không. Anh rất vui vì em đã quyết định như thế.”
Dù Ciro đối xử tốt với Soso cậu đều xem vào trong mắt, cũng không cho rằng đó là chơi bời mua vui, nhưng hoàn cảnh của Ciro rất hiểm ác, đơn thuần như Soso không thích hợp ở đó. Cho nên, dù lý trí nhắc nhở phải tôn trọng quyết định của Soso, trong lòng cậu vẫn cực kỳ không muốn nhìn thấy Soso thật sự lưu lại vì Ciro.
Soso nói: “Xin lỗi đã mang đến phiền toái cho anh và dượng.”
Dilin nâng chén lên, nhẹ nhàng chạm vào cốc sữa đã uống cạn, mỉm cười: “Chúng ta là anh em.”
Hai tay Soso nâng chén sữa.
Gallon kịp thời đổ đầy sữa cho cậu.
Soso ừng ực uống một hơi, đang định buông xuống, lại nhìn thấy Ciro đưa chén rượu đến trước mặt.
“Chúc cậu thuận buồm xuôi gió.” Chén rượu của Ciro nhẹ nhàng chạm vào chén của cậu.
Soso ngơ ngác nhìn nụ cười bình tĩnh của hắn.
Ciro mỉm cười một hơi uống cạn chén rượu, sau đó buông chén đứng lên, vuốt cằm nói với Hydeine và Dilin: “Thật xin lỗi, ta còn có việc, không thể không rời bàn trước. Chư vị cứ ăn từ từ.” Hắn đặt khăn ăn xuống bàn, không quay đầu lại xoay người rời đi.
Trái tim Soso đột nhiên co rút. Trong đầu bỗng có dự cảm, lần này Ciro đi rồi, về sau hai người sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
“Soso?” Dilin nhẹ giọng kêu.
Soso quay đầu lại.
Dilin kinh ngạc nhìn hốc mắt hơi phiếm hồng của cậu bé, “Em…”
Soso hỏi: “Về sau chúng ta có còn đến đế quốc không?”
Dilin dịu dàng gật đầu: “Đương nhiên. Khi nào học viện cho nghỉ thì có thể đến.”
Soso đẩy ghế dựa nhảy dựng lên: “Em đi nói cho Ciro!”