Hydeine đáp: “Ta rất muốn có đầy đủ thời gian để nghiên cứu vấn đề này, nhưng hiện giờ xem ra không có. Cho nên…”
Dilin nhìn hắn chờ mong.
“Ta đề nghị tìm người hợp tác.” Hydeine nói tiếp.
Dilin bật thốt lên: “Tommy Clarklan.” Ông ta là người đầu tiên phong ấn Soso, hẳn phải rõ ràng tình huống của Soso như lòng bàn tay.
Hydeine gật đầu: “Là một lựa chọn không tồi, ngoại trừ tư tưởng cũ kỹ, xao nhãng ma pháp , không có chí tiến thủ, không có sức phán đoán nên say sưa với những thứ không thích hợp với sự nghiệp.”
“… Tôi hiểu rồi.” Dilin yên lặng dùng phong hệ ma pháp cuốn Soso lên, sau đó cõng trên lưng, xoay người đi về phía sau.
Hydeine khoanh tay: “Ngươi đi đâu vậy?”
Dilin không quay đầu lại: “Tìm một người tư tưởng không cũ kỹ, nhiệt tình yêu thương ma pháp, có chí tiến thủ tích cực, còn có, đang vô cùng khôn ngoan đi trên con đường nghiên cứu ma pháp đúng đắn.”
Hydeine uể oải hỏi: “Ngươi khẳng định mục tiêu ở trước mặt?”
Dilin dừng bước.
Hydeine chỉ tay về hướng ngược lại.
Dilin hồ nghi: “Anh khẳng định?”
“Ngươi không biết à?” Hydeine chậm rãi nói, “Ta không khẳng định vẫn đáng tin hơn ngươi khẳng định.”
Dilin: “…”
Gió đêm mạnh mẽ thổi qua.
Lá rụng bị cuốn lên, bay từng cuộn từng cuộn về phía trước.Có điều nó mới bay được bốn năm thước, đã bị một bàn châm giẫm lên.
“Ta nghĩ ngươi đã hết tuổi chơi trốn tìm rồi cơ. Chẳng lẽ ta đánh giá cao ngươi rồi?” Trên đỉnh đầu Vincent bồng bềnh một thủy cầu đường kính hai thước. Ánh trăng chiếu vào thủy cầu, tản ra ánh sáng yếu ớt.
Khu rừng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng cú đêm vang lên.
“Được rồi. Nếu mục đích của ngươi là bắt ta nửa đêm đi tản bộ, rèn luyện thân thể sắp mục nát thì ngươi thành công rồi đấy. Cho nên… ngủ ngon.” Nói xong, Vincent nhanh nhẹn xoay người, trở về đường cũ.
Một ánh lửa hiện lên. Lập tức cách ông ta năm sáu thước xuất hiện một vòng lửa tỏa sáng bốn phía.
Vincent nhìn áo bào trắng của mình bị chiếu thành thành màu cam, bĩu môi, “Ngươi khiến ta nom như bị thiêu ấy.”
“Đó là mục tiêu của ta mà.” Hydeine rốt cục đi ra khỏi rừng cây phía sau ông ta.
Vincent xoay người, cười như mèo vừa trộm được thịt, “Học sinh thân mến của ta, gặp phải bài tập nào khó sao? Thân là thầy giáo ngươi, ta rất sẵn lòng thắp một ngọn đèn sáng cho con đường học tập của ngươi.”
“Nếu ông có thể giải quyết, hiện giờ Soso đã không ở bộ dạng này.”
Nụ cười của Vincent không thay đổi, “Những lời này ta nghĩ có thể sửa chữa chút đỉnh, sau đó trả lại cho ngươi. Nếu ngươi có thể giải quyết, hiện giờ ngươi đã không có bộ dạng này đứng ở chỗ này.”
“Ta thừa nhận.” Hydeine đồng ý rất sảng khoái.
Vincent hơi kinh ngạc.
“Xét thấy ta sống ít hơn ông bao nhiêu năm, cho nên giờ chỉ có thể đạt tới trình độ bằng ông.”
Vincent thở dài: “Ta thật nhớ khi ngươi còn bé. Khi đó ngươi là một đứa nhỏ cực kỳ hiểu biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo.”
“Ông đang hồi quang phản chiếu đấy à?”
“…” Vincent tức giận, “Trở lại chuyện chính. Ngươi hẹn ta vào một thời điểm rách nát đến một vị trí rách nát để nói mấy câu rách nát kia à?”
“Ông có đề nghị gì với chuyện phong ấn của Soso?”
“Ta đã thực hành xong tất cả những ý kiến có khả năng thực tiễn của ta rồi.”
“Như vậy,” Hydeine nghe ra ngụ ý của ông ta, “Không thể thực hiện được à?”
Khóe miệng Vincent cong lên: “Ta rất chờ mong ngươi tới thực hành trên người cậu ta.”
“Lý do?”
“Không muốn vì một người chẳng liên quan mà lãng phí quá nhiều tinh thần, thậm chí gánh lấy hậu quả khi thực hành thất bại.”
Hydeine vuốt cằm: “Tốt lắm.”
Vincent ù ù cạc cạc: “Tốt cái gì?”
“Ta cho phép ông nhập bọn.”
“…” Vincent ngoài cười trong không cười, “Hình như ta chưa đồng ý.”
“Không phải trọng điểm.” Hydeine thu tay lại, vòng lửa biến thành rắn lửa, chậm rãi bò vào bàn tay hắn, biến thành một ngọn lửa nhỏ, “Đi thôi?”
Vincent nghi hoặc: “Đi đâu? Ta chưa đồng ý cái gì cả.”
“Đưa ông về.”
“…”
Nơi Ciro hạ trại cách rừng cây không xa.
Vincent và Hydeine đi được mười mấy phút đồng hồ đã nhìn thấy dạ minh châu dùng để chiếu sáng ban đêm treo giữa nơi đóng quân.
Hỏa cầu trong tay Hydeine vụt tắt.
Một cái bóng cồng kềnh đang đứng giữa bọn họ và nơi hạ trại.
“Dilin?” Giọng Vincent trong bóng đêm có vẻ hơi lạnh lẽo.
“Vincent các hạ.” Tiếng Dilin.
“Hôm nay ngươi thi triển phong hệ ma pháp tốt lắm.”
Dilin nho nhã lễ độ trả lời: “Đa tạ ngài đã khen ngợi.”
“Nếu có cơ hội, rất hoan nghênh ngươi tới phòng thí nghiệm của ta cùng ta nghiên cứu những điều bí ẩn của phong hệ ma pháp,” Vincent thân mật nói, “Tin rằng những phát hiện của ta về phong hệ ma pháp sẽ làm ngươi chấn động.”
Dilin đáp: “Tôi không hề nghi ngờ điều này.”
Hydeine đột nhiên lên tiếng: “Ngươi được phép hoài nghi.”
Giọng Vincent thoắt chuyển thành âm trầm, “Ngươi nghi ngờ nghiên cứu của ta về phong hệ ma pháp?”
“Ta không nghi ngờ cố gắng của ông.” Hydeine làm ngơ bất mãn của ông ta, “Nhưng đối với một ma pháp sư nghiên cứu phong nguyên tố nhiều năm mà không có kết quả, ta nghi ngờ thiên phú ông có.”
Vincent: “…” Trước mặt Dilin, hiển nhiên chẳng ai đủ tư cách nói mình có thiên phú về phong hệ ma pháp.
“Ai?” Pan căng thẳng kêu lên.
“Là ta.” Vincent lên tiếng.
“Vincent các hạ.” Pan chạy ra khỏi bụi cỏ bên cạnh, một bên còn đang kéo quần, “Ngài làm gì… Dilin… các hạ?”
Vincent mỉm cười: “Ta không làm gì Dilin các hạ.”
Pan đỏ mặt. Ánh mắt của gã rất nhanh lại bị Soso trên lưng Dilin thu hút, “A, Soso điện hạ!”
Những tiếng kêu liên tiếp của gã thật sự rất dễ khiến người ta chú ý, lều trại nơi đóng quân nhanh chóng ào ào sáng lên, thị vệ và ma pháp sư tới tấp vọt ra.
Vincent đưa tay, ra hiệu an tâm chớ nóng nảy, “Là học sinh của ta. Đừng khẩn trương.”
Hydeine phía sau ông ta khoan thai: “Ta từ chối thừa nhận.”
Gallon gạt mọi người bước đến. Y nhìn Dilin và Soso, rồi dừng mắt trên người Hydeine, “Tajires các hạ?”
Hydeine nhướng mày: “Hy vọng không quấy rầy giấc ngủ của các ngươi.”
Vincent nói: “Đương nhiên là có.”
Từ khi Dilin quyết định trở thành ma pháp sư, tố chất thân thể cậu ngày càng giảm xuống. Giống như hiện giờ, cậu cảm thấy sức nặng của Soso đã vượt quá mức mình chịu được, cho nên không thể không cắt lời bọn họ: “Xin thông báo với Ciro điện hạ, Hydeine Tajires và Dilin Bassekou cầu kiến.”
Gallon còn chưa mở miệng, tiếng của Ciro đã lướt qua đám người, “Mời vào.”
Đoàn người nhanh chóng tách sang hai bên.
Ciro khoác áo choàng lông dày nặng đứng trước lều trại đầu tiên.
Bề ngoài tầm thường đơn sơ của căn lều dùng để đánh lừa ánh mắt của kẻ tập kích, còn nội thất xa xỉ hoa lệ bên trong thì để cung cấp hưởng thụ sung sướng tốt đẹp.
Hydeine và Dilin ngồi xuống đệm mềm may từ loại da sang quý, trước mặt đặt sữa và điểm tâm tinh xảo.
Vincent, Ciro và Gallon ngồi đối diện bọn họ, năm người quây thành một vòng tròn, trông như bữa tiệc lửa trại.
Ciro nói: “Ta chiêu đãi quá mức sơ sài, thất lễ.”
“Không, ngài khách khí rồi.” Dilin ôm Soso, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ciro, trong lòng sinh ra một cảm giác quái dị. Đổi thành trước kia, có nằm mơ cậu cũng không ngờ có một ngày sẽ ngồi yên ổn mặt đối mặt với Ciro trên lãnh thổ Kanding đế quốc, thảo luận cách giải cứu Soso. Quỷ dị nhất là, cậu thế mà lại chẳng thấy đột ngột tí nào. “Ta muốn xin ngài thứ lỗi. Hôm nay ta quá lỗ mãng, không suy nghĩ kỹ càng đã cứu… mang Soso đi.”
Ciro mỉm cười: “Nếu ta có đứa em trai đáng yêu như vậy, ta nghĩ phản ứng của ta sẽ còn kịch liệt hơn cả ngươi.” Mắt hắn thờ ơ đảo qua khuôn mặt Soso.
Dilin nói: “Cám ơn ngài đã hiểu.” Thời gian và từng trải thật sự là ma dược thay đổi con người. Ít nhất cậu không thể liên hệ Ciro trước mắt này làm một với Ciro thời kỳ còn ở St Paders. Nếu nhất định phải miêu tả về bọn họ, chỉ có thể nói, Ciro trước mắt còn thâm trầm nguy hiểm hơn Ciro trước đây mấy trăm lần.
Vincent lên tiếng: “Trời sắp sáng rồi, chúng ta có thể bỏ bớt những thứ vô nghĩa để vào thẳng vấn đề không?”
“Đương nhiên.” Dilin quay đầu nhìn Hydeine.
“Ta có một đề án.” Hydeine nhìn Vincent.
Vincent không thèm nghĩ ngợi nói luôn: “Quá mạo hiểm.”
Ciro khẽ cau mày.
Hydeine đáp: “Cho nên ta cần hỗ trợ.”
“Hỗ trợ?” Vincent nheo mắt, “Ngươi không biết mình thích hợp làm người hỗ trợ hơn sao?”
“Không, chưa bao giờ biết.”
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Ciro, Dilin và Gallon nhìn thấy hoa lửa bắn tung tóe.