Lưng hai thị vệ nháy mắt cứng đờ.
“Khai báo cho rõ rốt cục mấy ngày nay cậu đi đâu, làm gì.” Patrick chậm rãi buông tay ra.
Soso nhíu mày: “Nhưng mà tớ đồng ý với Ciro phải về rồi.”
Patrick biến sắc, “Cậu ở cùng hoàng thái tử?”
“Đúng vậy. Tớ trở về cùng anh ấy.”
Vẻ mặt Patrick nhất thời trở nên cực kì đặc sắc, tựa hồ muốn hỏi câu gì đó, lại sợ nhận được đáp án không muốn nghe, thập phần mâu thuẫn.
Soso hỏi: “Gần đây cậu thế nào?”
Patrick u oán nhìn cậu, “Không tốt. Bạn tốt nhất của tớ không từ mà biệt, tớ rất lo lắng cho cậu ta.”
Soso áy náy: “Xin lỗi. Tại tớ đi gấp quá.”
“Không thể cho tớ biết nguyên nhân sao?” Patrick bất mãn.
Soso do dự, “Thật ra, tớ không phải Mike.”
Patrick ngẩn ra, “Không phải Mike là sao? A, chẳng lẽ cậu đến thay cho Mike? Cậu không phải quý tộc?” Càng về sau hắn càng cố ý hạ giọng, sợ bị người khác nghe thấy.
“Đúng là tớ không phải quý tộc Kanding đế quốc.”
Tay Patrick vẫn luôn đặt trên lưng cậu, nghe thấy thế liền nhẹ nhàng vỗ về: “Không phải quý tộc cũng chả có gì phải buồn. Dù sao quý tộc cũng thường thôi. Chờ đến khi cậu thành ma pháp sư xuất sắc là có thể trở thành quý tộc chân chính. A, thế hoàng thái tử điện hạ có biết chuyện này không? Ngài ấy, có nói gì không?”
“Anh ấy biết.”
Vẻ mặt của Patrick bắt đầu trở nên phức tạp, “Vậy tên thật của cậu là gì? Yên tâm, tớ chỉ gọi lén thôi. Trước mặt người khác tớ vẫn sẽ gọi cậu là Mike.”
“Soso Vingtras.”
“Tên kỳ quái thế. Lần đầu tiên tớ biết có người tên là Soso.”
“Đúng vậy. Đây là tên thông thường ở Julan.”
“Sao cậu lại lấy tên Julan? Mẫu thân cậu tới từ Julan à?”
“Không. Mẫu thân tớ đến từ Shamanlier, phụ thân tớ là người Julan.”
Hai thị vệ gần như hết chịu nổi. Rõ ràng chỉ cần một câu đơn giản “tớ là vương tử Julan” thì có thể giải thích xong chuyện, tại sao đối thoại giữa hai người này càng lúc càng trở nên phức tạp thế chứ?
Patrick hỏi tiếp: “Sao cậu lại tới học viện ma pháp hoàng gia?”
“Là Ciro bảo tớ tới.”
Đây là lần thứ ba trong hôm nay Patrick bị đả kích, “Trước đó cậu đã quen biết hoàng thái tử điện hạ rồi à?”
“Đúng vậy. Lúc ở học viện ma pháp St Paders, tớ và anh ấy là bạn học.”
“St Paders?” Patrick càng nghe càng hồ đồ.
Một thị vệ rốt cục nhìn hết nổi, chủ động nói: “Soso điện hạ là vương tử của Julan.”
…
Trong khoảnh khắc.
Tất cả biểu tình trên mặt Patrick cứng đơ.
Soso lo lắng nhìn hắn, nhẹ lay lay tay áo hắn, “Patrick?”
Tròng mắt Patrick giật giật, tập trung cả vào mặt cậu, “Cậu là vương tử Julan?”
Soso gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tiệm tạp hóa thì sao?”
“Không có. Nhà tớ không có tiệm tạp hóa.” Cậu dừng giây lát, “Chỉ có một tòa hoàng cung.”
Patrick: “…”
Soso tưởng hắn để tâm chuyện mình lừa gạt, vội nói, “Không phải tớ muốn lừa gạt cậu, tại vì trước đó tớ đang bị chú truy nã cho nên phải mai danh ẩn tích.”
Patrick mờ mịt hỏi: “Tại sao cậu lại bị chú truy nã?”
“Chuyện là như vầy…” Cậu bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Nhưng Patrick nghe tai nọ xọ tai kia, đầu óc còn đang chìm đắm trong tin tức rúng động Soso là vương tử Julan.
“Patrick?” Soso huơ huơ tay trước mặt hắn.
“Cậu, cậu để tôi yên tĩnh một chút.” Patrick không lý giải nổi tại sao mình lại hoảng hốt như vậy, giống như có gì đã bay đi mất, không còn nắm được trong tay.
“Cậu không sao chứ?” Soso đỡ hắn ngồi xuống giường, “Có phải cậu khó chịu chỗ nào không?”
Patrick ngẩng đầu nhìn cậu.
Vẫn là khuôn mặt đáng yêu trong trí nhớ, nhưng xung quanh như được bao bọc bởi một tầng ánh sáng, khiến hắn không thể tới gần. “Tôi muốn được yên tĩnh một mình, cậu về trước đi. Không phải cậu nói hoàng thái tử đang chờ cậu sao?”
“Cậu không có việc gì thật chứ?”
Patrick lắc đầu.
Vừa lúc đó Lewis cũng ôm thùng tắm trở về, Soso thoáng yên tâm, miêu tả lại tình trạng của Patrick cho y để y chú ý nhiều hơn.
Chờ Soso rời khỏi, Lewis buông thùng tắm, sờ trán Patrick nói: “Cậu không sao chứ? Làm chi mà một bộ thất tình vậy.”
Patrick đột nhiên ngẩng đầu trừng y.
Lewis hoảng sợ, y phát hiện ra bệnh tình của Patrick hình như càng nghiêm trọng hơn rồi.
Trở lại biệt thự của Ciro, Soso rửa mặt xong, mặc áo ngủ nằm úp sấp trên giường nghĩ ngợi.
Vẻ mặt của Patrick thật sự rất dọa người, có lẽ cậu ấy để tâm đến chuyện bạn bè lừa dối nhau lắm. Soso cảm thấy rất áy náy, dù sao trong học viện ngoại trừ Ciro, Patrick là người đầu tiên đối tốt với cậu.
Có lẽ cậu nên đi tìm Frank thương lượng một chút.
Frank sẽ biết phải làm thế nào.
Suy nghĩ miên man, cậu không chú ý thấy Ciro đã đi vào.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Ciro nằm lên lưng cậu.
Soso đang chống má suy nghĩ thì bị hắn đè xuống, đầu vùi sâu vào gối.
Ciro cười cứu đầu cậu ra khỏi thảm cảnh, “Ta xem nào, mũi đã bị bẹp chưa.”
Soso giải cứu cái mũi mình khỏi tay hắn, nhỏ giọng kháng nghị: “Em không phải trẻ con.”
Trong con ngươi của Ciro hiện lên ánh sáng kì dị, môi nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai cậu, “Ta biết.”
Lỗ tai Soso thoắt trở nên khô nóng, không khỏi nhích sang bên cạnh, “Em, em đang suy nghĩ vài chuyện.”
“Nghĩ chuyện gì?” Ciro dời thân thể mình xuống khỏi người cậu, nằm nghiêng nhìn cậu.
“Chuyện Patrick.”
Tay Ciro đang vuốt mái tóc vàng thoáng cái dừng lại, nụ cười trở nên cực kì mờ ảo, “A, Patrick?”
“Trông cậu ấy không ổn lắm.”
“Đến lúc bất thường rồi à?”
“A?”
“Ý ta muốn nói, mỗi người đều sẽ có lúc bất thường, khi bước vào thời kì già cỗi.” Ciro cười nheo mắt, che dấu nham hiểm vừa hiện lên, “Cậu ta không bình thường như thế nào?”
Soso tóm tắt sự việc một lượt.
Nhìn bề ngoài, Patrick có vẻ bị đả kích vì Soso giấu diếm thân phận, Ciro nghĩ. Có điều phản ứng của hắn quá kịch liệt, đến mức hình như đã vượt qua phạm vi tình bạn.
“Anh đang nghĩ gì đấy?” Soso đưa mặt lại gần.
Ciro thừa co mổ một cái, mới chậm rãi nói: “Ta đang nghĩ, có lẽ em nên giải thích cho rõ ràng.”
Soso gật đầu: “Em cũng cảm thấy vậy.”
“Có điều có một số việc chỉ một mình em nói thì không rõ ràng, tìm người đi cùng vẫn tốt hơn.”
Soso chờ mong nhìn hắn.
Ciro cười: “Ta rất muốn đi cùng em, nhưng ngày mai ta có việc bận. Cho nên, để Frank đưa em đi đi. Ta sẽ phái người báo cho cậu ta.”
“Em cũng nghĩ đến Frank. Cậu ấy là bạn thân của Patrick, nhất định có thể nói giúp em.”
Ciro xoa đầu cậu, trong nụ cười phả ra khí lạnh, “Nếu cậu ta không chịu, ta sẽ xóa bỏ thân phận quý tộc của cậu ta.”
“A?” Soso trừng to mắt.
“Ta nói giỡn.”
Soso nghiêng đầu, “Đúng là có chút buồn cười.”
Sắc mặt Ciro đang thoáng cứng đờ, nghe thấy thế thì không nhịn không được cười: “Cám ơn em cổ vũ.” Hắn một phen ôm lấy cậu, kéo mái đầu vàng óng kia vào lòng, “Mệt cả một ngày, chúng ta ngủ sớm thôi.”
Soso giãy dụa vùng ra khỏi lòng hắn, do dự nói: “Anh còn chưa tắm.”
Ciro đề xuất: “Chúng ta cùng tắm đi?”
Soso lắc đầu, “Em tắm rồi.”
Ánh mắt Ciro hạ xuống, vừa lúc dừng trên ngực cậu. Áo ngủ tơ tằm mơ hồ phác họa điểm nhô lên trên ***g ngực. Hắn nhịn không được đưa tay chạm nhẹ vào.
Bịch.
Soso dùng phong hệ ma pháp cuốn mình bay ngược về sau, đập mạnh vào vách tường.
…
Ciro vội ho một tiếng, đứng dậy nghiêm mặt nói: “Ta đi tắm rửa.”
Soso chậm rãi trượt xuống mặt đất, vuốt vuốt cái mông đau.