Pan và Mike đều cẩn thận phòng bị bốn phía.
Rừng cây thực an tĩnh, an tĩnh đến quỷ dị.
Mike bỗng thấp giọng: “Tôi nhớ rõ nhóm thị vệ bảo hộ hoàng thái tử ở cự ly xa không bị mất tích, bọn họ đâu rồi?”
Pan lắc đầu: “Sau khi đưa tin xong bọn họ liền cắt đứt liên hệ.” Người mang tin đến vẫn ở trong đội buôn.
Mike nói: “Tôi cảm thấy rừng cây này rất cổ quái.”
Pan đáp: “Bất kỳ rừng cây nào khiến người ta mất tích đều có thể xưng là cổ quái.”
Soso tiếp lời: “Dilin nói đây có thể là ma pháp trận không gian.”
Pan và Mike liếc mắt nhìn nhau. Tình hình không ổn. Bọn họ phát hiện trong cả ba chỉ có một ma pháp sư – Soso.
Soso lấy một tờ giấy từ trong túi không gian trải ra. Trên giấy viết đầy các kiến thức về ma pháp trận không gian, do Dilin để lại cho Soso trước khi đi. Ngoài thủy hệ và phong hệ, Dilin thông thạo nhất là ma pháp không gian. Thứ nhất vì trước đại chiến Langzan Hydeine từng bí mật giảng giải cho cậu, thứ hai cậu đã từng giúp việc cho một đại sư ma pháp không gian, học tập được từ ông ta không ít. Cho nên tuy nội dung trên tờ giấy không nhiều lắm, nhưng mỗi chữ đều là tinh hoa.
Đáng tiếc, Soso đọc không hiểu. Ma pháp không gian cần có bốn hệ thủy thổ hỏa mộc phối hợp. Trong khi Soso hiện nay chỉ có thể nói là vừa mới nhập môn thổ hệ mà thôi.
Soso cầm giấy đứng trong rừng cây nhìn tới nhìn lui bốn phía, cuối cùng ngẩng đầu.
Mike và Pan khẩn trương nhìn cậu.
Soso áy náy nhăn mặt: “Đọc không hiểu.”
Mặt Mike tức thì xìu xuống.
Pan không tồi, ít nhất còn khắc chế được biểu cảm trên mặt, chỉ dùng ánh mắt để diễn tả vẻ tiếc hận.
Soso cúi đầu: “Thực xin lỗi.”
“Không sao. Không thể trách ngài.” Pan nhìn mái đầu nhỏ vàng rực, theo bản năng an ủi.
Lối vào đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Pan và Mike mỗi người giữ chặt một cánh tay Soso, đang chuẩn bị rời đi, chợt thấy đối phương kêu lên: “Pan à?”
“Ivan đại nhân!” Pan khó nén kích động, “Đúng là tôi!”
Ivan và hai ma pháp sư nhanh chóng chạy tới. Nhìn vết máu trên người bọn họ là biết tình thế bên ngoài ác liệt đến mức nào.
Ivan nhìn thấy Soso, nhíu mày: “Sao vương tử điện hạ lại ở đây?” Ông ta nhìn Soso, nhưng Pan biết những lời này là hỏi mình.
“Xin đại nhân trách phạt!” Pan quỳ một gối xuống đất.
Soso vội nói: “Là cháu tự nguyện tới.”
Ivan thở dài. Lúc này còn nói trách phạt hay không cái gì chứ, “Thôi đi. Mọi người có phát hiện ra điều gì không?”
Pan đứng lên, im lặng lắc đầu.
Hai ma pháp sư đi cùng Ivan đã bắt đầu tìm kiếm dấu vết ma pháp trận không gian trong rừng cây. Ivan nói: “Yên tâm, nhất định sẽ tìm được.” Nói thì nói thế, nhưng trong lòng ông ta không hề chắc chắn. Khi bọn họ trốn vào rừng, đối phương không truy kích, chứng tỏ bọn chúng vô cùng tin tưởng ma pháp không gian trong khu rừng rậm rạp này.
Hai ma pháp sư càng đi càng xa.
Bọn họ đành đuổi theo.
Soso chạy nhanh nhất. Cậu đuổi theo ma pháp sư phía sau, đưa tờ giấy cho y: “Có lẽ sẽ có ích.”
Ma pháp sư nhìn cậu một cái rồi nhìn xuống tờ giấy, lập tức ánh mắt như mọc rễ, không rời đi nữa.
Một ma pháp sư khác hiếu kỳ sán lại, sau đó cũng như đồng bạn của mình liếc một cái, trừng to mắt.
Ivan nghi hoặc nhìn Pan.
Pan nhún vai.
Qua khoảng mười phút, Ivan không chờ nổi, vội ho một tiếng: “Có tiến triển gì không?”
Hai ma pháp sư đột nhiên hoàn hồn, trên mặt không khỏi đỏ rực. Bởi vì lý luận ma pháp trận không gian trên tờ giấy quá mức tuyệt diệu, bọn họ hoàn toàn chìm đắm vào, vứt chuyện cứu người ra sau đầu.
Một ma pháp sư nói: “Mỗi ma pháp trận đều có mắt trận, chính là vị trí truyền tinh thần lực khởi động trận pháp. Bởi vì có liên quan đến tinh thần lực, nguyên tố xung quanh nhất định sẽ rất sinh động.”
Mắt Ivan sáng lên, “Thế thì rất dễ tìm đúng không?”
Ma pháp sư đáp: “Lý thuyết là thế. Nhưng đây là rừng cây, mộc nguyên tố vốn đã sinh động, hơn nữa chúng ta cũng không biết ma pháp sư truyền tinh thần lực là hệ gì, rất khó phán đoán vị trí mắt trận.”
Pan nói: “Cũng không thể đánh dấu mọi vị trí nguyên tố sinh động, tìm kiếm từng chỗ một.”
Ma pháp sư giải thích: “Trên lý thuyết thì có thể. Nhưng thực tế lại không đơn giản. Tôi có thể cảm nhận xung quanh khu này riêng vị trí thủy nguyên tố sinh động đã có sáu nơi. Nếu muốn tìm từng chỗ một, chỉ bằng hai chúng tôi thì phải cần đến năm sáu ngày.” Y dừng giây lát, “Đấy là trong trường hợp đối phương là ma pháp sư thủy hệ hoặc hỏa hệ.”
Ivan trầm mặc.
Năm sáu ngày đủ để đi Fariel báo tin, mời Olivia tới.
Ivan hỏi: “Có biện pháp nào khác không?”
Các ma pháp sư nhìn nhau.
Ma pháp sư trước đó tiếp tục nói: “Có thể còn cách khác, nhưng chúng tôi chưa nghĩ ra. Nếu không ngại, trước tiên có thể cho chúng tôi năm sáu ngày để nghiên cứu nội dung trên tờ giấy này không, có lẽ sẽ có ích cho việc tìm ra mắt trận đấy.”
Ivan: “…”
Soso đột nhiên bảo: “Vậy thử xem đi.”
Những người khác đều quay đầu nhìn cậu.
Soso nói: “Làm điều gì đó bao giờ cũng tốt hơn không làm gì cả. Không phải sao?”
Nói cũng đúng. Đứng ở chỗ này chỉ tổ nuôi muỗi! Ivan và Pan, Mike đều là kỵ sĩ, cho nên chỉ có thể làm hộ vệ cho hai vị ma pháp sư.
Soso lấy ma pháp bổng ra, nghiêm túc theo sau bọn họ, “Tôi cũng tới. Tôi là ma pháp sư thổ hệ.”
Ma pháp sư gật đầu: “Được, cậu tới cảm ứng thổ nguyên tố.” Như vậy, bọn họ chỉ thiếu ma pháp sư mộc hệ, khả năng thành công cao hơn trước một chút.
Soso hỏi: “Tôi phải cảm ứng cái gì?”
Ma pháp sư giảng giải tỉ mỉ kỹ càng một lượt, thấy Soso không hiểu, dứt khoát cô đọng thành một câu, “Cậu chỉ cần cảm thấy chỗ nào đặc biệt nhiều thổ nguyên tố thì nói.”
“Đây!” Soso chỉ vào dưới chân.
Hai ma pháp sư không nói gì nhìn cậu, nghĩ thế nào cũng cảm thấy cậu bé này đang đùa cợt.
Soso nói: “Thật đấy, nơi này thổ nguyên tố thật sự nhiều lắm.”
Ma pháp sư đáp: “Vậy cậu thử truyền tinh thần lực vào đó đi.”
Tinh thần lực của Soso vốn không nhiều, cho nên quá trình truyền vào giống như trời đổ mưa phùn, từng giọt từng giọt.
Pan lưu lại bảo vệ cậu, những người khác tiếp tục tìm.
Soso cảm thấy đầu bắt đầu đau, nhưng suy nghĩ phải tìm được Ciro khiến cậu kìm nén cơn đau, cố gắng đưa tinh thần lực vào vị trí cậu cảm thấy có thổ nguyên tố cực kỳ sinh động.
Thạch anh vàng trước ngực càng lúc càng nóng, có ảo giác sắp bốc cháy.
“Ư…” Soso phát ra tiếng rên rỉ.
Pan đứng gần cậu nhất nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cậu thì phát hoảng, vội hỏi: “Ngài làm sao vậy?”
Những người khác nghe thấy liền tới tấp quay đầu lại.
Nháy mắt.
Soso biến mất.
“…”
Tuy Pan vươn tay đúng lúc, nhưng chỉ nắm được quần áo của Soso, đối phương cứ thế biến mất không hề báo trước.
Ma pháp sư giật mình: “Ở đây thật à?”
Ma pháp sư khác nói: “Chúng ta thử xem.”
Nửa giờ sau –
Bọn họ vẫn ở chỗ cũ.
Ma pháp sư lôi tờ giấy trước đó Soso giao cho bọn họ, cau mày: “Tôi không biết mình đoán có chính xác không, hình như… mắt trận di chuyển.”
Đối với nhóm Ivan, Soso đột nhiên biến mất trước mắt, nhưng đối với Soso, đột nhiên biến mất là bọn họ.
Nhìn cảnh vật bốn phía y hệt, Soso ngỡ ngàng khôn tả.
“Ivan…”
“Pan…”
Cậu nhỏ giọng hô.
Một đạo kình phong lao đến từ phía sau, Soso quay đầu lại.
Gallon đột nhiên vọt lại đây, không đợi cậu kịp phản ứng, vội ôm thắt lưng cậu chạy về trước.
“Gallon?” Soso vừa mừng vừa sợ, “Sao anh… Khụ khụ…” Bởi vì Gallon chạy quá nhanh, trong yết hầu Soso hứng đầy gió.
Gallon để ngoài tai, tiếp tục chạy về phía trước.
Ánh kiếm xuất hiện.
Gallon bỗng nhảy lên!
Chỗ bọn họ đang đứng lộ ra một cái hố đường kính một thước.
“Ngươi trốn không thoát đâu.”
Giọng nói ung dung lạnh lẽo.
Gallon rốt cục ngừng chạy. Bởi vì y phát hiện đây là lần thứ năm mươi y nhìn thấy trên cái cây trước mắt có dấu hiệu đích thân mình để lại.