Chờ cậu rửa mặt xong, Dilin và Hydeine đã ngồi bên bàn ăn chờ cậu.
“Em thích bánh sừng bò, sữa.” Dilin đưa chai cho cậu bé, “Còn có sốt cà chua.”
Soso ngồi xuống trước mặt Dilin, cầm lấy bánh mì, lại buông xuống hỏi: “Các anh lập tức phải trở về St Paders sao?”
Dilin đáp: “Đúng vậy. Bọn anh rời đi lâu lắm rồi. Em thì sao?”
Soso nắm bánh sừng bò: “Em muốn đi tìm Ciro.”
Mặc dù là đáp án trong dự kiến, nhưng trong lòng Dilin vẫn có chút không cam tâm. Có điều cậu che dấu rất khá, “Kanding đế quốc là một quốc gia xinh đẹp.”
Soso cười tủm tỉm gật đầu.
“Tuy quân đội không được thân thiện cho lắm.” Dilin bổ sung.
Hai đại đế quốc của Mộng đại lục Shamanlier và Kanding đế quốc đều bừng bừng dã tâm, nhưng nói đến biểu hiện, Kanding đế quốc thẳng thắn hơn nhiều.
Soso mở to hai mắt, há mồm lôi ra cái bánh mì bị cắn một nửa còn lưu lại một vòng dấu răng, cả kinh hỏi: “Không phải các anh ký hiệp ước rồi sao?”
“Đúng vậy. Nhưng giữa các quốc gia chưa bao giờ có quan hệ bất biến.” Đổi làm trước kia, có lẽ Dilin sẽ không nói những lời này, nhưng hiện tại cậu cảm thấy mình nên cho nhóc biết, dùng cách thức bình đẳng.
Soso hiểu ý của những lời này, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, “Em tin Ciro không thích chiến tranh.”
Ciro mà không thích chiến tranh á?
Nghĩ đến việc Soso sắp đi tìm Ciro, Dilin quyết định không phản bác lời cậu bé, tránh lưu lại hình ảnh bất lương trong lòng Soso. “Hy vọng thế.” Cậu hàm súc nói.
“Em sẽ cố gắng xúc tiến hòa bình giữa ba nước.” Thấy Dilin kinh ngạc nhìn mình, Soso bổ sung: “Shamanlier, Kanding đế quốc, còn có Julan.”
Dilin nở nụ cười, “Anh tin rằng có một ngày nhờ có em mà thế giới sẽ hòa bình.”
Từ ngày đó trở đi, trong lòng Soso liền có một lý tưởng vĩ đại –
Thế giới hòa bình.
Pan chuẩn bị xong xe ngựa.
Quyết định này hiển nhiên trái với mệnh lệnh của hoàng thái tử, nhưng tự đáy lòng gã cảm thấy mình sẽ bởi vậy mà lập công.
Soso ngồi lên xe, hai tay bám khung cửa, lưu luyến nhìn Dilin đứng bên cạnh. “Em sẽ nhớ anh.”
“Anh cũng vậy.” Dilin vươn tay.
Soso rất phối hợp cúi đầu.
Dilin dịu dàng vuốt tóc cậu.
“Nếu ngươi thử để đầu của mình dùng vào việc khác, có lẽ sẽ trở nên thông minh hơn chút.” Hydeine đột nhiên thốt ra một câu.
Tay Dilin dừng lại, rút về, kinh ngạc nhìn hắn, “Ý anh là gì?”
Hydeine đáp: “Trên đời này có rất nhiều thiên tài giả mạo.”
Soso ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn.
Dilin biết Hydeine tuyệt đối không nói lời thừa, cho nên chờ mong câu nói kế tiếp.
“Nhưng bọn chúng biết dùng một chút khôn khéo và chăm chỉ để ngụy trang bản thân, làm cho mình trông giống thiên tài.” Hydeine nói tiếp, “Bởi vì không phải ai cũng hiểu được sự khác nhau giữa thiên tài và nhân tài.”
Soso chớp chớp mắt, “Anh nói là, tôi có thể biến thành nhân tài sao?”
Không ngờ Hydeine nhướng mày, “Có lẽ đầu của ngươi không phải hết thuốc chữa.”
Soso nghiêng đầu, “Đầu tôi bị hỏng chỗ nào à?”
“…” Hydeine lạnh nhạt tiếp lời, “Nhưng hiển nhiên còn chưa đạt đến trình độ có thuốc cứu được.”
Soso bị lời nói xoay chuyển liên tục của hắn khiến cho phát mộng.
Hydeine đột nhiên lôi ra một quyển sách ma pháp dày cui, “Cho ngươi mượn.”
Soso đưa tay nhận lấy.
“Những điều huyền bí nhất của ma pháp hỏa hệ.”
Khóe mắt Dilin giật mạnh, “Tôi nhớ đây hình như là quyển sách trân quý nhất học viện, Mikris đang tìm nó thì phải.”
Hydeine thờ ơ.
“Anh ta có hỏi anh, anh nói không nhìn thấy.” Dilin tiếp tục hồi tưởng.
Mặt Hydeine không đổi sắc hỏi: “Cần ta thu hồi lại rồi về đưa cho hắn không?”
Dilin do dự, vội ho một tiếng, khôi phục bình tĩnh: “Không phải nói cho mượn sao?”
Soso vô cùng tinh tường bỏ sách vào túi không gian.
Dilin xoa xoa mặt Soso: “Đi đường cẩn thận.”
“Khi nào học viện ma pháp hoàng gia được nghỉ, em sẽ trở về.” Soso nói.
Dilin ngẫm nghĩ: “Em tới thành Bert đi, anh sẽ chờ em ở nhà.”
Đoàn xe bắt đầu chậm rãi rời đi.
Hai tay Soso bám khung cửa sổ, gật mạnh đầu với Dilin: “Em sẽ mang đặc sản của Kanding đế quốc về theo!”
Đoàn xe từ từ tăng tốc, cái đầu ra sức vươn từ trong xe ra nhìn về phía sau nhỏ dần, cho đến khi biến mất hẳn.
Dilin hỏi Hydeine, “Đặc sản của Kanding đế quốc là gì?”
“Chẳng lẽ không phải Ciro?”
Dilin: “…”
Cách thời gian Ciro rời đi đã gần một ngày, Pan không chắc chắn chút nào có thể đuổi kịp hay không. Gã biết rõ thế cục hiện nay của đế quốc có bao nhiêu căng thẳng và hỗn loạn, cũng biết rõ Ciro nhất định sẽ hết sức trở về, hiện giờ điều duy nhất gã có thể làm chính là ngựa không dừng vó, mải miết ngày đêm.
Soso không hề nghi ngờ nhật trình khẩn trương như vậy. Điều duy nhất cậu lo lắng chính là sức khỏe của người đánh xe.
Đối với điều đó, Pan đầy tự tin nói: “Bọn họ đều là thị vệ ưu tú nhất. Chút mỏi mệt ấy hoàn toàn chẳng là gì với bọn họ.”
Đám thị vệ cũng không phụ sự kỳ vọng của gã, cho dù ba ngày ba đêm không chợp mắt, tinh thần vẫn phấn chấn như trước.
Nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng đoàn xe của Ciro.
Pan thấy sắc mặt của Soso không tốt, khéo léo đề nghị dừng lại nghỉ ngơi.
“A, có phải thị vệ mệt rồi không?” Soso lo lắng hỏi, “Chúng ta nghỉ ngơi một chút vậy.”
“Thị vệ luân phiên làm việc, đã sớm quen cách thức đi đường như vậy rồi. So sánh ra, tôi lo lắng cho thân thể của ngài hơn, thưa Soso điện hạ.”
“Tôi không có vấn đề gì, không mệt chút nào. Nếu dừng lại thì càng không đuổi kịp Ciro mất.”
“Hoàng thái tử điện hạ có khả năng đã đi gấp ngày đêm, dù chúng ta tiếp tục đuổi theo cũng chưa chắc có thể đuổi kịp.”
“Nhưng mà, tiếp tục đuổi theo thì còn có hy vọng bắt kịp, nếu không đuổi theo, một chút hy vọng cũng không có.”
Nhìn đôi mắt chờ đợi của cậu, cuối cùng Pan nuốt lời khuyên giải an ủi vào bụng, sau khi trở về càng thêm nghiêm khắc đốc thúc thị vệ gấp rút lên đường.
Có điều người còn có thể kiên trì, chứ ngựa thì chịu hết nổi.
Đến ngày thứ năm, liên tiếp có hai con ngựa miệng sùi bọt mép lăn quay ra đất.
Đây không phải ngựa bình thường, mà là ngựa có dòng máu ma thú. Nếu ngay cả chúng cũng không chịu nổi thì có thể biết con đường đuổi theo này có bao nhiêu vất vả.
Soso đau lòng vuốt đầu ngựa, làm ra một quyết định trọng đại.
Pan giật mình nhìn cậu, “Ngài muốn tự mình đuổi theo?”
Soso gật đầu: “Tôi có thể sử dụng phong hệ ma pháp.”
Mấy ngày nay rảnh rỗi ngồi trên xe ngựa cậu luôn lật xem ‘Những điều huyền bí của ma pháp hỏa hệ’ mà Hydeine cho mượn. Quyển sách này kỳ thật đưa ra các loại nguyên nhân bản chất hình thành hỏa hệ ma pháp, sau khi công bố liên hệ giữa ma pháp hỏa hệ và hỏa nguyên tố. Để chứng minh quan điểm của mình, sau mỗi luận điểm tác giả đều lấy một ma pháp hỏa hệ chân chính làm ví dụ thực tế. Soso cảm thấy rất hứng thú với phong hệ ma pháp hỏa nguyên tố trình bày trong đó, từng lén lút thử vài lần trong xe.
Dù khống chế hỏa nguyên tố của cậu không quá ổn định, nhưng đủ để sử dụng phong hệ ma pháp.
Pan nghe thấy đề nghị này thì vẻ mặt chả có chút vui sướng nào. Gã suy nghĩ mãi, rồi làm ra một quyết định trầm trọng, “Để tôi đưa ngài vào một thành thị gần đây, sau đó dùng ma pháp truyền tống trận đuổi theo điện hạ.”
“Ma pháp truyền tống trận? Nhỡ Ciro cũng dùng ma pháp truyền tống trận thì sao?”
“Chắc là không đâu. Điện hạ chắc sẽ không muốn để bất cứ ai phát hiện ra hành tung của mình.” Pan nói, “Trừ phi cưỡng chế sử dụng, nếu không sử dụng ma pháp truyền tống trận nhất định sẽ bị ghi chép lại trên sổ lưu của nghiệp đoàn ma pháp.”
“Vậy chúng ta đi nhanh lên.”
“Tốt nhất chúng ta nên thay đổi hình dạng trước đã.”
Soso nhìn gã.
“Tạm thời chúng ta không thể bại lộ hành tung. Điện hạ có muốn sửa tên không, ví dụ như…”
“Mike.” Soso nhanh chóng trả lời.
Pan vuốt cằm: “Được. Sau đó chúng ta phải bịa ra thân phận nữa.”
“Tôi là con trai của chủ tiệm tạp hóa.”
“…” Tiệm tạp hóa của Julan có phải rất phô trương không? Pan nói: “Chỉ có ma pháp sư mới có thể sử dụng ma pháp trận. Cho nên, tốt nhất ngài nên bịa ra thân phận ma pháp sư. Tỷ như, ma pháp sư cấp ba hay gì đó.”
Soso đáp: “Được rồi. Bây giờ tôi là Mike ma pháp sư cấp ba. Nếu người khác hỏi về gia đình tôi, tôi có thể trả lời nhà của tôi là tiệm tạp hóa.”
“…” Pan ca ngợi: “Ngài suy nghĩ thật chu đáo.”
Soso cảm thấy bản thân giống như quay trở lại thời điểm ở học viện ma pháp hoàng gia, bắt đầu hơi hơi hưng phấn.