“Ngươi đoán thử xem?”
“Có phải anh trở về cứu chị Fiona không?” Soso chờ đợi nhìn hắn.
Olof dừng bước trong giây lát, rồi lại điềm nhiên đi tiếp, “Ta nói rồi, cô ấy không có việc gì.”
“Nhưng mà. . . . . .”
“Ngươi cứ lo cho xong cái thân mình đi đã.” Olof bực bội ngắt lời.
Soso sửng sốt, đột nhiên nói: “A, đúng, anh hướng dẫn tôi làm thế nào để tìm được dượng đi.”
Olof đáp: “Đi theo ta.”
Soso lại sửng sốt, “Anh, anh muốn dẫn tôi đi à?”
Olof trả lời: “Đây là biện pháp duy nhất có thể giải cứu ta và Fiona.”
“Giải cứu?” Soso khẩn trương: “Không phải anh bảo chị Fiona không có việc gì sao?”
“Để lọt mất ngươi, quốc vương và vương hậu Julan sẽ không dễ dàng buông tha cho dong binh đoàn Charlotte. Tuy Settons sẽ không ngồi chờ chết, nhưng tránh không được phải lưu vong.”
Soso nhăn mặt: “Đều tại tôi.”
“Cho nên mới cần ngươi liên lạc với công tước Bassekou.” Olof nói, “Trước mắt chỉ có ông ta hoặc Hydeine mới có thể làm cho quốc vương và vương hậu Julan ném chuột sợ vỡ đồ.”
“Hydeine cũng có thể?” Soso chớp mắt.
“Kỵ sĩ hùng mạnh có thể đe dọa một người, nhưng ma pháp sư hùng mạnh có thể đe dọa cả một quốc gia.” Kỵ sĩ có mạnh đến đâu, phạm vi công kích của hắn vẫn bị hạn chế. Nhưng ma pháp sư thì khác, một câu cấm chú là có thể gây nguy hiểm cho toàn thành, thậm chí phạm vi ảnh hưởng còn có thể lớn hơn nữa. Quốc vương và vương hậu Julan nếu đầy đủ trí khôn, tuyệt đối không dám đắc tội tới ma pháp sư mang danh mạnh nhất đại lục – Hydeine.
Soso lặng lẽ nắm tay: “Một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành một ma pháp sư có thể tự bảo vệ mình.”
“Tự bảo vệ mình?” Olof tỏ vẻ kinh ngạc với “mục tiêu vĩ đại, ý chí bất khuất” của cậu .
Soso gật mạnh đầu, hiển nhiên là thật sự xem điều này thành mục tiêu cố gắng cả đời của mình, “Tôi không muốn trở thành gánh nặng của người khác .”
Olof quay đầu, nhìn thiếu niên đang thở hổn hển bám theo mình, lộ ra tươi cười hiếm thấy, “Ngươi cũng không phiền phức như trong tưởng tượng.”
Soso kinh ngạc: “Anh cười với tôi. . . . . .”
Tươi cười như hoa quỳnh sớm nở tối tàn. Mặt Olof không đổi sắc tiếp tục đi về trước.
Thế cục của Julan quả nhiên như Olof đoán định, đường đến học viện St. Paders và Shamanlier bị bố trí dày đặc quân đội Julan, còn Sangtu cùng biên cảnh Julan tương đối thưa thớt.
Các dong binh đoàn lớn ở lãnh thổ Julan còn đang hoạt động, nhưng Olof vô cùng quen thuộc với cách thức hành động và liên lạc của dong binh đoàn, vài lần đều vượt qua trót lọt. Rất nhanh hai người đã đến biên cảnh.
Cảm xúc của Soso liên tục tăng vọt. Cho dù không thể nhìn thấy Dilin, nhưng dượng Andre cũng là người thân của cậu. Sau khi gặp nhiều bất hạnh như vậy, có thể gặp được người thân là chuyện hạnh phúc biết bao.
Olof nhịn không được tạt cho cậu gáo nước lạnh, “Chúng ta còn đang ở trong lãnh thổ Julan.”
Soso cúi mặt: “Làm thế nào đi qua đây?”
“Có hai biện pháp. Một là chạy qua. Chỉ cần đối phương không có ma pháp sư trên cấp sáu, ta chắc chắn đưa được ngươi sang.”
Soso hỏi: “Biện pháp còn lại thì sao?”
“Trà trộn qua.” Olof nói, “Có điều gần đây tình hình Sangtu căng thẳng, mà Julan lại là đồng minh của Shamanlier, cho nên muốn trà trộn cũng không phải chuyện dễ.”
Soso vò đầu: “Tôi cảm thấy trà trộn ổn hơn.”
“Vậy được rồi.” Olof nói, “Ngươi chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta sẽ chạy qua.”
“. . ..”
Trải qua hai ngày quan sát, Olof kết luận rạng sáng ba giờ hàng ngày là thời điểm quân thủ vệ mỏng yếu nhất. Vốn ba người một tốp chỉ còn lại một người đóng giữ.
Olof và Soso liền chọn lúc này hành động.
Quay đầu lại nhìn thấy mí mắt trên dưới của Soso đã sắp dính vào nhau, Olof bất đắc dĩ nhắc: “Nhớ rõ, đừng buông tay.”
Soso nắm chặt lưng hắn, đầu vô thức gật gật.
Olof hít một hơi thật sâu, mắt lộ vẻ nghiêm túc, kiên định nhìn phương xa, trong miệng lẩm bẩm.
Phút chốc.
Một trận gió mạnh thổi qua, bóng dáng tại chỗ biến mất.
Gió lạnh biên cảnh rít từng trận.
Lính thủ vệ dụi mạnh mắt. Thần ngủ đã đến, ngay cả gió lạnh cũng khó ngăn cản. Bọn họ đang định tìm vị trí thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục thủ vững cương vị, bỗng cảm thấy một trận kình phong đánh tới. Cửa vừa khóa trái lập tức bị thổi bay ra ngoài! Một đám binh lính vốn mơ mơ màng màng đều trừng to mắt, sau một lúc lâu mới giựt mình kêu lên.
Nhưng đồng thời muốn kêu sợ hãi còn có Olof.
Bởi vì ở khoảnh khắc phá cửa, hắn cảm thấy một cỗ tinh thần lực quấn lấy mình, đành phải liều mạng gia tốc.
Một đuổi một chạy kéo dài tới khi sắc trời ngả tối.
Olof cảm giác được hắn bị theo đuôi hơn mười dặm, hơn nữa có xu thế càng ngày càng gần.
Thời gian cấp bách.
Olof nhéo mạnh đùi Soso.
Soso giật mình, mở to mắt, mờ mịt hỏi: “A?”
“Có ma pháp sư trên cấp sáu đi theo chúng ta.” Olof trầm giọng, “Mang theo ngươi, ta không thoát nổi hắn.”
Soso đáp: “Vậy mau buông tôi xuống đi”
“Nơi này đã là lãnh thổ Sangtu, ta thả ngươi ở ven đường, ngươi trốn cho tốt, một giờ sau hãy trở ra.” Olof nói, “Sau đó tự đi tìm công tước Bassekou. Ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây.”
Tay Soso ôm cổ hắn hơi hơi siết lại, nói vaò lổ tai hắn :”Anh phải cẩn thận. Còn có, cám ơn.”
“Ta không phải vì ngươi.” Olof vội vàng nói xong câu đó, rồi dùng một trận gió đưa nhóc đến bên đường.
Soso ngã ngồi trên mặt đất, còn chưa kịp hô đau, liền trốn đến sau một thân cây.
Ước chừng không quá hai phút, lại có một cơn gió mạnh cấp tốc thổi qua.
Soso tránh ở sau cây, yên lặng cầu nguyện cho Olof, rồi dựa vào cây ngủ mất.
Tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Soso đi nửa dặm mới giải quyết xong vấn đề rửa mặt, chờ một lần nữa trở lại ven đường, trời đã gần về chiều. Cậu chậm rãi men theo con đường tiến bước.
Ước chừng đi gần một giờ, cậu đang lo lắng có nên tìm một chỗ ngồi xuống, chợt nghe thấy từ trên đường truyền đến tiếng quát to. Một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ trung thực đang vội vàng điều khiển xe ngựa chạy về trước.
“Chú, ” Soso vươn tay muốn đi nhờ xe, nhưng nháy mắt lại nghĩ tới Fiona và Olof. Bọn họ đều vì trợ giúp cậu, lại đều bị cậu gây phiền hà. Nghĩ đến đây, cậu buông tay xuống.
“Nhóc muốn đi đâu?” Ai ngờ xe ngựa chủ động dừng lại .
“Quân doanh ạ, cháu muốn đi tìm. . . . . .”
“Nhóc muốn tòng quân?”Mặt người đàn ông trung niên lộ vẻ khinh thường, nhưng vẫn phất phất tay, “Được rồi, nhóc ngươi đi lên đi.”
Soso leo lên xe ngựa, “Thật ra cháu đi tìm người.”
“Đều giống nhau. Cho dù là tòng quân cũng không có gì ghê gớm, dù sao nếu được lựa chọn, rất nhiều người Sangtu sẽ không chọn Sangtu làm tổ quốc.” Giọng điệu của ông ta mang theo nồng đậm vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Soso cũng không biết nên tiếp tục đáp lại như thế nào, đành phải giữ im lặng.
Xe ngựa đi rất nhanh, nhưng không hơn được tốc độ sập tối của bầu trời.
Người đàn ông trung niên nhìn sắc trời nói: “Ai, xem ra ngày mai chúng ta mới có thể đến quân doanh của Kanding đế quốc.”
Soso cả kinh: “Chú muốn đi quân doanh Kanding đế quốc?”
“Đúng vậy, chỉ có Kanding đế quốc mới đang tuyển quân.”
“Cháu không phải đi nhập ngũ, cháu thật sự muốn tìm người.” Soso nói xong, đột nhiên nhảy xuống khỏi xe ngựa đang chạy.
Người đàn ông trung niên giật mình, vội vàng dừng lại.
Soso chậm rãi đứng lên, cười sáng lạn với ông ta: “Cháu không sao, cám ơn chú đã đưa cháu đi.”
“Đưa nhóc ngươi đi?” Người đàn ông trung niên ảo não, “Nhưng quân doanh Shamanlier và quân doanh Kanding đế quốc hoàn toàn ở hai vị trí đối ngược.”
Soso lắc đầu cười: “Không sao cả, chú nói cho cháu biết phương hướng, cháu có thể tự trở về.”
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn quay lại, đành phải chỉ phương hướng.
Soso nói lời cảm tạ lần nữa, mới tiếp tục cất bước trên hành trình.
Màn đêm buông xuống, sau khi miễn cưỡng đi được mấy trăm thước, rốt cục tìm được một rừng cây nhỏ bí mật, lôi thảm và gối đầu ra chuẩn bị ngủ. Đúng lúc đó, lại có tiếng xe ngựa truyền đến, cũng đi vào rừng cây.
Soso thả đồ đạc trở lại túi không gian, đang chuẩn bị đi xa chút, chợt nghe một giọng nam nói nhỏ: “Tới rồi, Hyde. . . . . .”
Hyde?
Hydeine?
Soso đột nhiên đứng lên