Tất cả các thiên tài ngẩng đầu nhìn đạo chủ Càn Lăng giống như trời đất này.
“Khảo nghiệm huyễn cảnh đã kết thúc, bây giờ mọi người có một tiếng để nghỉ ngơi, điều chỉnh lại trạng thái, sau đó tiếp tục cuộc khảo nghiệm thứ hai.” Đạo chủ Càn Lăng cười nói.
Vút! Vút!
Từng cường giả Bất Tử Cảnh xuất hiện, Huyết Vụ cũng xuất hiện trước mặt mấy người Diệp Tinh.
“Các ngươi đi theo ta!” Huyết Vụ lạnh giọng nói.
Mấy người Diệp Tinh ngoan ngoãn đi theo sau.
“Hừ!” Một tiếng hư lạnh vang lên.
“Các ngươi khiến ta quá thất vọng!” Huyết Vụ lạnh giọng nói: “Trừ Lư Vân Đạt ra, sáu người khảo nghiệm huyễn cảnh khác đều là số đếm ngược! Bây giờ ta có thể tuyên bố, hành trình tới thành Thời Không của các ngươi tới đây kết thúc!”
Từng luồng sát khí áp bức đánh tới, cho dù chỉ là một cút, nhưng mấy người Diệp Tinh đều cảm thấy cực kì khó chịu.
Bọn họ nắm chặt nắm đấm, cho dù trong lòng có không cam, nhưng điều Huyết Vụ nói là sự thật.
Khảo nghiệm huyễn cảnh kém như vậy, cho dù sau này thể hiện ra thực lực từ trung đẳng trở lên, cũng khó mà được chọn.
Cả tòa thành Thời Không, mỗi lần thu nhận thiên tài đều không vượt quá một nghìn.
“Được rồi, còn một cửa khảo nghiệm cuối cùng nữa, mỗi người đều có hi vọng, nói không chừng các ngươi có thể tạo nên kì tích, ta cũng chờ đợi kì tích mà các ngươi tạo ra.” Huyết Vụ trầm giọng nói.
“Vẫn còn một tiếng, các người tự mình đi luyện tập hoặc là yên tâm đợi di.”
Nói xong Huyết Vụ rời đi.
Trong sân, bảy người mắt nhìn nhau, năm người khác cũng rời đi.
“Tiểu Ngư, chỉ còn lại một cửa khảo nghiệm cuối cùng thôi.” Diệp Tinh trầm giọng nói.
“Diệp Tinh, cho dù là thất bại hay thành công, chúng ta cố gắng làm tốt là được.” Lâm Tiểu Ngư cười nhẹ nói, trên mặt không có chút lo lắng nào.
Cô vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Tinh như vậy, nụ cười vẫn như lúc đầu.
“Ừm. Dốc hết toàn lực là được!” Diệp Tinh gật đầu.
Cho dù không tiến vào được thành Thời Không, hắn cũng có cơ hội để nổi lên.
...
Vút! Vút! Vút!
Trong sân huấn luyện, Diệp Tinh khống chế trường kiếm, không ngừng nâng cao thực lực của bản thân.
“Thời gian, đáng tiếc mình chẳng còn thời gian nữa!”
Diệp Tinh lắc đầu.
Thời gian hơn bốn năm, hắn vẫn luôn tu luyện kiếm trận Nhất Huyền, giờ đây đã miễn cưỡng khống chế được chín thanh trường kiếm, nhưng từ đầu tới cuối vẫn thiếu một cảm giác toàn vẹn.
Giống như học được một điều gì đó, nhưng chỉ có thể sử dụng đại khái, không cách nào thông thạo.
Muốn toàn vẹn, cần phải tốn nhiều thời gian để luyện tập.
“Một tiếng đã kết thúc, tất cả mọi người tập hợp.”
Bỗng nhiên, một tiếng nói vang lên bên tai Diệp Tinh, sau đó bóng dáng Diệp Tinh lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Tất cả thiên tài đều xuất hiện trên quảng trường, bọn họ ngẩng đầu nhìn người đàn ông mắt dựng thẳng đứng.
“Được rồi, chỉ còn lại một của khảo nghiệm cuối cùng.”
Đạo chủ Càn Lăng vung tay phải, từng đài đấu võ xuất hiện trên quảng trường khổng lồ, đường kính của những đài đấu võ này đều đạt tới mười kilomet.
“Bây giờ, tất cả mọi người bước lên đài đấu võ!”
Đạo chủ Càn Lăng vung tay phải, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà cùng nhau bay lên sàn đấu võ.
Tám mươi người một tổ, tổng cộng phân thành một nghìn tổ.
Mà một nghìn tổ chiến đấu này mỗi tổ chỉ giữ lại một người chiến thắng.
Từng người từng người được phân bố khắp nơi trên quảng trường khổng lồ, trông cực kì chấn động.
“Cửa này là khảo nghiệm thực lực, thực lực của mình yếu, phải nhanh chóng thi triển ra, nếu như bị loại thì sẽ chẳng còn chút cơ hội nào hết.”
“Nói không chừng mình sẽ được chọn! Cho dù thế nào, một khi đã ra tay thì phải xuất ra toàn bộ thực lực!”
....
Từng thiên tài nắm chặt nắm đấm.
Phương thức loại này có thể khiến cho bọn họ thất bại khi chưa thể hiện thực lực của mình ra.
Ong...
Dao động lóe lên, những thiên tài đó như nhận được tín hiệu vậy.
“Oành!”
Một luồng khí thế khủng bố tản ra, rất nhiều thiên tà đã bắt đầu hành động, lôi điện, hỏa diễm, còn có các loại ánh sáng khác không ngừng lóe lên.
“Răng rắc!” Từng vết nứt xuất hiện trên sàn đấu võ, nhưng sau đó lại không ngừng khép lại.
Rất nhiều thiên tài đang không ngừng xuyên qua, tốc độ nhanh tới cực hạn, thậm chí có một vài thiên tài chỉ để lại tàn ảnh. . Ngôn Tình Hay
“Cuộc chiến đấu thứ hai bắt đầu rồi!”
“Trời ạ, đài đấu võ đó chỉ có thực lực gần chạm tới hậu kì Đạo Tắc Cảnh mới có thể phá vỡ, vậy mà những thiên tài này người nào cũng có thể phá được!”
“Mỗi một người bọn họ đều có thể dễ dàng tấn công một cường giả Đạo Tắc Cảnh trung kì!”
“Đây là lứa thiên tài đỉnh cấp của các thế giới lớn sao?”
...
Vô số thanh niên các nhân tộc của rất nhiều vị diện đều nhìn cuộc chiến, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Thiên Huyền Cảnh và Đạo Tắc Cảnh cách nhau một cảnh giới lớn, muốn chiến đấu vượt cấp dường như là một điều không thể nào.
Giống như ba mươi mấy vạn tinh hệ phân thành tinh hệ sơ cấp, tinh hệ trung cấp, tinh hệ cao cấp của Thiên Lan Giới vậy, mà người mạnh nhất tinh hệ sơ cấp chỉ là cường giả Đạo Tắc Cảnh mà thôi.
Kết quả, những thiên tài trước mắt này mỗi người đều có thể dễ dàng chiến đấu vượt cấp, thậm chí dễ dàng tấn công Đạo Tắc Cảnh trung kì, vượt qua một cảnh giới lớn, một cảnh giới nhỏ, thiên phú như vậy đặt tại bất cứ vị diện nào cũng là một thiên tài tuyệt thế.
Soạt! Soạt! Soạt!