Nhưng thầy lại chỉ nói Bạch Nguyên phòng ngự châu có tác dụng ngăn chặn cường giả Bất tử cảnh một khoảng thời gian ngắn nên hắn mới không hề bất cẩn chút nào.
Nhìn thấy bộ giáp này, Diệp Tinh lập tức hiểu được ý đồ của đạo chủ Lăng Hằng.
“Bộ áo giáp này có thể chống lại thực lực của Bất tử cảnh trong Hư không cảnh, chắc chắn là một bộ áo giáp rất quý giá.”
Không cần nói cũng biết, nếu như chuyện áo giáp truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ là mục tiêu cho vô số người tranh đoạt.
Diệp Tinh cảm kích vô cùng.
“Nếu như sau này có thực lực, nhất định phải báo đáp thầy thật tốt.”
Hắn nhanh chóng thu lại những suy nghĩ trong lòng, nghiêm túc xem xét tình thế hiện tại, khẽ nhíu mày.
Mặc dù bây giờ hắn ngăn cản được những đòn công kích của yêu thú nhưng vẫn bị con yêu thú bất tử cảnh này nắm trong tay.
Áo giáp Bạch Nguyên phòng ngự chỉ có tác dụng phòng ngự chứ không có khả năng công kích.
“Chẳng lẽ cứ phải chịu mãi như thế này?” Diệp Tinh nghĩ cách.
Bây giờ hắn cũng không gấp, theo như tin tức hắn nhận được thì Hiền giả vận mệnh sau khi giảng đạo xong thì sẽ đưa tất cả những người trong không gian trở lại khu vực trước khi họ đến.
Dù tình hình có tồi tệ đến đâu thì hắn cũng chỉ bị bắt một lúc mà thôi.
“Tiếc quá, không thể đi nghe giảng đạo.” Diệp Tinh lắc đầu một cái.
Hắn tiến vào không gian này chính là vì muốn được nghe Hiền giả vận mệnh giảng đạo, không ngờ mọi chuyện lại trở thành thế này.
“Gào!”
Yêu thú loại hổ gầm lên, nghi hoặc nhìn Diệp Tinh. Nó phát hiện ra mình làm đủ mọi cách cũng không giết được con kiến hôi này.
Mặc dù đã đạt đến Bất tử cảnh nhưng trí thông minh của yêu thú loại hổ này hình như cũng không quá cao.
“Gào...”
Sau khi công kích thêm một lúc, con yêu thú này rốt cuộc cũng từ bỏ tấn công, chán nản ngáp dài một cái.
Nó tóm lấy Diệp Tinh, trở lại chỗ ngủ vừa rồi.
“Đây là?” Diệp Tinh nhìn xuống phía dưới, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Cùng với nham thạch nóng chảy, những làn sóng dao động cũng không ngừng truyền tới.
Yêu thú loại hổ chân phải nắm lấy Diệp Tinh, chân trái vung lên như muốn ra hiệu điều gì đó. Nó ngồi trên mặt đất, giống như đang suy nghĩ điều gì, sau đó bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Tinh bằng ánh mắt sáng ngời.
Đáy lòng Diệp Tinh hơi trầm xuống, hắn không biết được con yêu thú loại hổ này đang định làm gì.
Bỗng nhiên, yêu thú loại hổ lập tức di chuyển, nó chộp lấy Diệp Tinh, trực tiếp đặt hắn lên cửa hang chỗ nham thạch nóng chảy.
“Không ổn rồi!” Diệp Tinh biết sắc, nhưng lúc này hắn chỉ có thể phòng ngự một cách thụ động chứ không thể ngăn cản bất cứ động tác nào của con yêu thú này.
Sau đó, con yêu thú này đạp mạnh chân một cái, một cỗ lực lượng khổng lồ truyền tới, thân thể Diệp Tinh lập tức rơi xuống cửa hang nham thạch.
Sau khi ném con kiến hôi đó vào trong nham thạch nóng chảy, yêu thú loại hổ hài lòng gật đầu một cái. Thân thể khổng lồ của nó lại nằm sấp xuống, thuận tiện lấp luôn cửa hang.
“Ngao...”
Yêu thú loại hổ ngáp một cái thật lớn, nó nhắm hai mắt lại, nhanh chóng ngủ khò khò.
Xung quanh chìm vào yên lặng, chỉ có tiếng hít thở đều đều của yêu thú, giống như không có chuyện gì xảy ra, cũng không ai biết thiên tài tuyệt thế Diệp Tinh đang bị đè dưới thân nó.
...
“Xèo xèo!”
Nham thạch nóng chảy không ngừng sôi trào, từng luống khí tức phả tới, nhưng tất cả đều được áo giáp Bạch Nguyên của Diệp Tinh cản lại.
“Uy lực của đám nham thạch nóng chảy này chưa thể so với Bất tử cảnh, không tính là mạnh.” Diệp Tinh cảm nhận dao động xung quanh một chút, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên, trong lòng hơi u ám. Xung quanh đây hình như không còn lối ra nào nữa, lối ra duy nhất đã bị con yêu thú hổ Bất tử cảnh kia ngăn lại rồi.
Nhưng lúc này Diệp Tinh lại cảm thấy rất thoải mái. Hắn an toàn rồi!
“Không biết trong này có gì không nhỉ?”
Diệp Tinh quét mắt nhìn bốn phía, hắn khẽ nhúc nhích rồi bay vào bên trong nham thạch.
Hắn không biết không gian nham thạch nóng chảy này lớn đến mức nào, thậm chí hắn còn không nhìn thấy được khu vực tiếp xúc với vách đá.
“Hả? Dường như có một loại năng lượng rất cuồng bạo?” Diệp Tinh hơi sửng sốt, hắn phát hiện ra được một chút đặc tính của nham thạch.
Năng lượng này xen lẫn ở bên trong nham thạch, cũng không nhiều lắm.
Diệp Tinh đã bay trong thế giới nham thạch này liên tục, thời gian ba ngày trôi qua.
“Không có bất cứ phát hiện nào?” Diệp Tinh nghỉ chân một chút, khẽ lắc đầu.
Hắn đã tìm kiếm mọi ngóc ngách trong nham thạch rồi. Trong lòng Diệp Tinh vẫn mang hy vọng, biết đâu lại tìm được một tấm lệnh bài nào đó ở trong này. Chỉ cần hắn tìm được lệnh bài thì không những có thể rời khỏi không gian này mà còn có thể chiếm được một vị trí trong mười chỗ ngồi đầu tiên.
“Làm sao có thể như thế được chứ? Khu vực này đã xuất hiện hai lệnh bài rồi, làm sao có thể xuất hiện cái thứ ba được?”
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng Diệp Tinh vẫn ôm một chút may mắn. Hiền giả vận mệnh đã nói rồi, mười lệnh bài có thể xuất hiện ở bất cứ khu vực nào.
“Tiếp tục tìm!” Diệp Tinh lấy lại tinh thần.
Nói không chừng một lát nữa sẽ lại xuất hiện thêm một lệnh bài chỗ ngồi.
Ong...
Lần này hắn không đi nữa mà dừng lại.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Tinh sửng sốt một chút, luồng khí lưu màu xám vẫn luôn ổn định trong đầu hắn đột nhiên lại dao động.
“Không có thiên phú để cho mình sao chép, cũng không có bí thuật truyền thừa gì, khí lưu màu xám này đột nhiên dao động như thế, chẳng lẽ là... Bảo vật?” Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Tinh.