Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên bờ Bất Tử Giới, mấy người Mặc Uyên mặt mày cẩn trọng nhìn khí lưu màu đen trước mặt thay đổi.

“Những khí lưu màu đen này sao vậy? Trước đó chưa từng xảy ra thay đổi như vậy.” Kuiba nhìn chằm chằm khí lưu màu đen, trầm giọng nói.

“Gia tộc ta cũng không có bất cứ ghi chép nào.” Húc Hồn lắc đầu nói, cơ thể anh ta đứng thẳng tắp, ánh mắt thận trọng nhìn về phía trước.

Bên cạnh anh ta, chỉ có cô bé Viên VIên khoảng mười hai mười ba tuổi đang không ngừng nhìn ra xung quanh, cố gắng phát hiện bóng dáng quen thuộc.

Lúc này trên mặt cô bé còn mang theo chút đau thương.

Nhìn về một phía, bỗng nhiên lúc này cô bé ngây ra, bé dụi dụi mắt, dường như không dám tin những gì mình đang nhìn.

Có điều, sau khi xác nhận bản thân không xuất hiện ảo giác, mắt cô bé lập tức sáng lên, ngạc nhiên lại vui mừng hô: “Anh Diệp Tinh.”

“Nghe thấy tiếng hô của cô bém mọi người lập tức nhìn về phía đó.

Tại nơi đó, một bóng dáng quen thuộc bay tới.

“Diệp Tinh!” “Sư đệ!”

Nhìn thấy bóng người này, trong ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng bay tới.


“Thất sư huynh.” “Mặc Uyên tiên sinh.”...

Diệp Tinh nhìn mọi người, cười nói: “Mọi người đều ở đây à.”

“Diệp Tinh, ngươi bị vòng xoáy màu đen đưa đi đâu vậy? “ Mặc Uyên không nhịn được hỏi.

Nghe vậy, Diệp Tinh lắc đầu nói: “Tôi không rõ lắm, ý thức của tôi không rõ ràng, sau đó cơ thể bỗng nhiên xuất hiện bên ngoài, vậy nên tôi đi tìm mọi người.”

Những người khác đều bị dịch chuyển ra, Diệp Tinh bị dịch chuyển ra cũng rất bình thường, như vậy mới không khiến cho bất cứ ai nghi ngờ.

Diệp Tinh lựa chọn che giấu việc về Đạo Tắc Giới.

Việc liên quan tới Đạo Tắc Giới rất lớn, ngay cả Arcas là một con quái vật thực lực không biết mạnh tới đâu đã tính toán lâu như vậy, một khi hắn để lộ ra, đoán chừng sẽ có rất nhiều người hứng thú với hắn.

Cho dù có Đạo Tắc Giới, hắn cũng không phải là không có chút nhược điểm nào.

“Sư đệ, không sau là tốt, nếu ngươi xảy ra chuyện, ta cũng không biết phải trả lời với thầy thế nào.” Kuiba vỗ vai Diệp Tinh, cười nói.

Lúc này trong lòng anh ta vẫn còn có chút áy náy, trước đó là anh ta đề xuất Diệp Tinh tiến vào Bất Tử Giới.

“Không sao.” Diệp Tinh cười, thực tế chuyện này hoàn toàn không trách Kuiba, Arcas tính toán nhiều năm như vậy, ai có thể ngờ được Bất Tử Giới này là một cái bẫy khổng lồ?

Lời vừa nói xong, dường như Kuiba nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Sư đệ, thầy đang trên đường tới đây, ngươi mau liên hệ với thầy đi.”

HIện giờ đạo chủ Lăng Hằng chắc chắn hoàn toàn không biết đã tìm thấy Diệp Tinh.

“Thầy đang trên đường tới đây?” Nghe vậy, Diệp Tinh ngạc nhiên.

Hắn vội vàng nhìn đồng hồ, quả nhiên là cuộc gọi từ đạo chủ Lăng Hằng, ngoài ra còn có người nhà hắn, còn có một tin nhắn từ Lâm Tiểu Ngư.

Không kịp xem kỹ, Diệp Tinh lập tức bấm đồng hồ.

Không tới một giây, ảo ảnh của một người đàn ông trung niên thân thể vạm vỡ, trông giống tộc Long Nhân, trên đầu có một chiếc sừng, trên thân còn có vảy màu vàng xuất hiện.

“Thầy!” nhìn thấy bóng dáng này, Diệp Tinh lập tức cung kính nói.


“Diệp Tinh, ngươi không sao chứ?” đạo chủ Lăng Hằng nhìn tiểu đồ đệ của mình, lập tức hỏi.

“Đệ tử không sao nữa rồi.”

“Ừm.” đạo chủ Lăng Hằng gật đầu, ông không hỏi nhiều, nói: “Ngươi không sao thì ta yên tâm rồi. Vi sư đang ở gần Thiên Vũ Giới, nếu ngươi đã không sao, vậy thì ta sẽ tới Thiên Vũ Giới gặp một người bạn cũ, sau đó trở về.”

Nói hai câu, đạo chủ Lăng Hằng ngắt cuộc gọi.

Diệp Tinh nhìn đạo chủ Lăng Hằng biến mất, trong lòng cảm kích.

Sau khi hán xảy ra chuyện ở nơi này, vậy mà đạo chủ Lăng Hằng lại tự mình chạy tới đây, trước đó nếu không phải có áo giáp Bạch Ngọc, cho dù Tiểu Hắc xuất hiện, hắn cũng không thể ngăn cản được Arcas.

Con người đạo chủ Lăng Hằng hơi lạnh lùng một chút, nhưng thật sự rất để ý tới đồ đệ.

Danh ngạch giảng đạo của hiền giả vận mệnh trước đó, cũng là đạo chủ Lăng Hằng giúp hắn lấy được, vì vậy nên tốc độ ngưng tụ ra phân thân đạo tắc thứ hai của hắn mới nhanh như vậy.

Giờ đây thực lực của Diệp Tinh yếu đuối, hắn chỉ có thể để sự kích động này trong tim, tương lai có cơ hội chắc chắn sẽ báo đáp.

Cuộc gọi kết thúc, Diệp Tinh tiện tay mở tin nhắn của Lâm Tiểu Ngư, mắt hắn lập tức sáng lên.

“Còn một năm nữa là Lâm Tiểu Ngư kết thúc truyền thừa rồi?” Diệp Tinh mừng thầm.

Tính ra thì, Lâm Tiểu Ngư đã nhận truyền thừa một thời gian rất dài rồi.

Thu lại dao động trong lòng, Diệp Tinh nhìn về phía mấy người trước mặt, cười nói: “Trước đó gặp phải nguy hiểm, cảm ơn mọi người đã ra tay cứu giúp.”


Hắn chân thành nói cảm ơn.

Trước đó Kuiba vì cứu hắn, dây thừng vàng trực tiếp bị đứt. Hơn nữa mấy người cũng không ngừng tìm kiếm hắn, trong lòng hắn rất cảm kích.

Diệp Tinh chân thành cảm ơn từng người một.

“Còn có em nữa, anh Diệp Tinh, anh còn chưa cảm ơn em!” thấy Diệp Tinh cảm ơn mọi người, chỉ riêng chưa nhìn cô bé, cô bé Viên Viên lập tức vội vàng nhảy lên, thể hiện sự tồn tại của bản thân.

Diệp Tinh cười, nói: “Được, anh đặc biệt cảm ơn Viên Viên.”

“Haha.” Nhất thời, mọi người cười to.

Không khí lập tức trở nên thoải mái hơn nhiều.

“Đại ân không lời nào cảm ơn cho hết.” Diệp Tinh nhìn mọi người, tay phải vung lên. .

||||| Truyện đề cử: Ở Cuối Mùa Thu |||||

Vút!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK