Mục lục
Siêu Cấp Thiếu Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đêm Vân Nghê, vào lúc sáu giờ đã hạ màn.
Đêm Vân Nghê năm nay tổ chức rất thành công, so với năm ngoái thì có thêm một sự kiện lớn nữa.
Thẩm Lãng đã trở thành nhân vật có độ thảo luận cao nhất làng giải trí của Vân Thành.
Khi Thẩm Lãng khoác tay Quan Thư bước từ sân khấu xuống, lúc đó Nhạc Sâm đã lập tức chạy tới.
Anh ta muốn hỏi cho rõ, Thẩm Lãng đã bỏ ra bao nhiêu tiền, mới có thể khiến Quan Thư một lòng quyết tâm bước lên Tử Vân Đài.
“Quan Thư, rốt cuộc Thẩm Lãng đã trả bao nhiêu tiền, mới khiến cô phản bội vậy hả?” Nhạc Sâm tức giận hung hăng lao tới, bị kích thích như muốn đánh người vậy.

“Phản bội? Ha ha.” Môi của Quan Thư khẽ cong lên, hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Cô cười cái gì mà cười, trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi đi!” Ánh mắt Nhạc Sâm lộ ra vẻ lạnh lùng.

Tất nhiên Quan Thư phải cười rồi, bởi vì những câu ban nãy của Nhạc Sâm thật ngớ ngẩn.

Phản bội là gì? Phản bội nghĩa là lật mặt chống lại người của mình, đầu hàng kẻ thù.


Mà Quan Thư căn bản đã không phải là người của Nhạc Sâm, vậy làm sao có thể xem là phản bội được cơ chứ?
“Nhạc Sâm, tôi không hề phản bội, bởi vì tôi vốn dĩ là người của anh ấy.” Vẻ mặt Quan Thư vô cùng bình tĩnh mà đáp lại.

“Người của anh ta? Cô nói nhảm! Hai người rất ít khi tiếp xúc với nhau, hơn nữa anh ta mới ở trong cái chỗ này được vài ngày.

Trước đó, hai người hoàn toàn không hề có quan hệ gì với nhau cả!” Nhạc Sâm nói.

“Đồ ngốc, anh chưa nhìn thấy nhưng không có nghĩa là không có, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi được mối quan hệ giữa tôi và anh ấy sâu đậm đến mức nào đâu!” Quan Thư nghiêm túc nói.
Đúng vậy, khi Quan Thư còn là một người bình thường trầm mặc vô danh, chính Thẩm Lãng đã tốn rất nhiều tiền, bỏ ra rất nhiều tài nguyên, để biến cô ấy trở thành nữ minh tinh nổi tiếng nhất ở Vân Thành.
Nếu không có Thẩm Lãng thì sẽ không có Quan Thư của ngày hôm nay, vì vậy Quan Thư vẫn luôn mang ơn, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm điều gì phản bội lại Thẩm Lãng.
Nhạc Sâm không thể tin được, bởi vì Thẩm Lãng đối với anh ta mà nói, rất là xa lạ, hơn nữa trong giới nhà giàu của Vân Thành, hầu như không thể tìm ra được những thông tin liên quan đến anh.
Nếu không có Đêm Vân Nghê tối nay, anh ta thậm chí còn không biết có một người như vậy trong làng giải trí.

“Vậy thì anh ta đã đưa ra mức giá như thế nào?” Nhạc Sâm hỏi lại.

Nhạc Sâm luôn cảm thấy không phục, anh ta đặc biệt rất muốn biết rốt cuộc thì Thẩm Lãng đã đưa ra cái giá kinh khủng đến mức nào, nếu không anh ta sẽ không bỏ cuộc.

“Vô giá.” Quan Thư nhàn nhạt cười một cái.

“Vô giá? Vô giá là bao nhiêu? Cỡ nào thì cũng phải có một con số cụ thể chứ!” Nhạc Sâm cau mày lại.
“Trông có vẻ như vô giá nhưng cũng không phải là vô giá, là do tôi tình nguyện, không có thù lao gì cả.” Quan Thư cười nói.

Từ trong đôi lông mày đang chứa đựng nét tươi cười của Quan Thư, có thể thấy rằng Quan Thư rất bình tĩnh và cũng rất vui vẻ.

“Tự nguyện? Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể!” Ngay lập tức Nhạc Sâm liền vô cùng kinh ngạc, trong lòng chấn động.

Hôm nay, anh ta đã cố tình tìm đến Quan Thư, đưa ra mức giá cao ngất trên trời gần ba trăm bốn mươi tỷ, cũng như tài nguyên điện ảnh và truyền hình của Giải trí Hóa Điệp làm điều kiện, nhưng lại không thể cạnh tranh được với cái gọi là “không công” của Thẩm Lãng!
Sự tương phản quá lớn như vậy, khiến Nhạc Sâm khó có thể tin được.
“Không có gì là không thể, có quá nhiều chuyện anh không biết đấy thôi.” Quan Thư nói.
“Tôi vẫn không tin rằng nếu cô nổi tiếng trong giới giải trí Vân Thành như vậy, thì làm gì có cái chuyện không nhận lương chứ?” Nhạc Sâm lắc đầu quầy quậy.

“Tại sao lại không được trả công bằng con số không chứ, tôi giúp bạn bè làm việc, là chuyện hết sức bình thường.”

Quan Thư không đòi hỏi thù lao từ Thẩm Lãng, nhưng cô biết trong trái tim của hai người, tình bạn này là vô giá.
Hơn nữa phải vinh dự như thế nào mới được làm việc cho cậu chủ của nhà họ Thẩm cơ chứ, còn thù lao hay không thù lao gì nữa, không thể dùng tiền bạc để cân đo đong đếm được.
Trong mắt Thẩm Lãng và Quan Thư, chuyện này chỉ là chuyện thường tình chẳng có gì to tát, nhưng trong mắt của Nhạc Sâm, nó cực kỳ không bình thường.
“Hai người! Không phải là có mối quan hệ yêu đương gì đấy chứ?” Nhạc Sâm nhướng nhướng mày nói.
Ngoại trừ nghĩ đến việc hai người đang có mối quan hệ ngầm, Nhạc Sâm thực sự không nghĩ ra được tại sao Quan Thư lại không nhận tiền công từ Thẩm Lãng.
Cho dù Thẩm Lãng là người của Truyền thông Tử Đằng đi chăng nữa, Quan Thư cũng đâu cần phải từ bỏ tiền không lấy, chẳng lẽ nào thật sự còn có người chỉ cần nói chuyện tình cảm là được sao?
Trước suy đoán của Nhạc Sâm, biểu hiện của Quan Thư rất bình tĩnh, cô ấy lắc đầu nói: “Không phải như thế, tình cảm giữa chúng tôi, không phải đơn giản như anh nghĩ đâu.”
Kể cả có xem Thẩm Lãng là người của Truyền thông Tử Đằng, Quan Thư cũng không cần thiết phải làm không cần, chẳng lẽ còn có người thật sự nói chuyện tình cảm sao?
Thực lòng mà nói, Quan Thư rất muốn trở thành người phụ nữ của Thẩm Lãng, nhưng cô lại luôn cảm thấy Thẩm Lãng không có thích mình, hơn nữa Thẩm Lãng cũng chắc sẽ không chọn một người phụ nữ trong làng giải trí.

Nếu có thể là người phụ nữ của cậu chủ nhà họ Thẩm, Quan Thư sẽ cảm thấy đây là một sự vinh dự.

Cô ấy hy vọng được như thế biết bao, nhưng rất tiếc lại không có được may mắn đó.

“Thật sự là không phải sao? Ha ha, Quan Thư ơi là Quan Thư, cô đã hại tôi thảm hại rồi!” Vẻ mặt của Nhạc Sâm ảm đạm.
“Nhạc Sâm, câu nói này thật sự không đúng rồi đấy, anh đã không nắm chắc được Tử Vân Đài, và càng không nắm chắc được tôi, vậy thì nên tự tìm vấn đề từ chính bản thân mình.

Còn về việc bị thất bại, nguyên nhân là vì các mối quan hệ và nguồn lực tài chính của anh không tốt bằng anh ấy.” Quan Thư nói thẳng.

Không sai, đêm nay trong Đêm Vân Nghê, Nhạc Sâm cho dù là phương diện về các mối quan hệ hay là phương diện nguồn lực tài chính, đều phải chịu thua, hơn nữa còn thua một cách triệt để.

Bản lĩnh của mình không bằng người ta, thì không thể đổ lỗi cho người khác được.
Nghe những lời vừa chân thật vừa khiến người ta cảm thấy khó chịu này của Quan Thư, thì một cơn giận nổi lên.
Càng chân thật thì càng thêm tàn nhẫn, Quan Thư nói hoàn toàn không sai, thực lực của cả hai phương diện đều không bằng đối phương, chỉ có thể nói bản thân quá là vô dụng mà thôi.

“Cô! Quan Thư! Còn có lão Tiền nữa! Sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo mà thôi!" Nhạc Sâm không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân nữa.

Lão Tiền lừa anh ta một trăm bảy mươi tỷ, trong lòng anh ta thật sự rất hận!
Nhưng tất nhiên, điều làm anh ta bực mình nhất vẫn là, những kế hoạch công phu sắp đặt sẵn ban đầu đều đã bị đổ bể hết cả rồi.
Anh ta thậm chí còn đã lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh cho Tề Như Tuyết, chắc chắn vào Đêm Vân Nghê, sẽ đưa Giải trí Hóa Điệp trở thành công ty hàng đầu trong làng giải trí, sẽ đạp Truyền thông Tử Đằng và Giải trí Tình Thâm Thâm xuống mặt đất, rồi muốn thành lập một đế chế giải trí mới.
Bây giờ thì toi rồi, mọi thứ đều đã kết thúc!

Nếu đêm nay tại Đêm Vân Nghê chịu thất bại, thì ván cược này với các công ty cạnh tranh đã lâm vào tình thế khó khăn, và đối với tập đoàn Tề Thị có ảnh hưởng rất lớn.
Kể từ bây giờ trở đi, Tề Như Tuyết sẽ không còn giao phó những nhiệm vụ quan trọng cho anh ta nữa, thậm chí có thể ngay cả vị trí chủ tịch của Hóa Điệp cũng bị tước mất.

Mới ngồi lên chức chủ tịch được bao lâu, mông còn chưa ngồi nóng ghế thì đã bị phế chức, trong lòng của Nhạc Sâm rất không cam!
“Quan Thư! Đêm nay cô đừng mơ sẽ được rời khỏi đây!”
Nhạc Sâm đã mất hết mọi thứ, định sẽ ngọc nát thì đá cũng phải tàn, cố gắng hủy đi khuôn mặt của Quan Thư, khiến cho tương lai của cô ấy phải tan nát.

Xoẹt!
Đột nhiên, Nhạc Sâm lấy từ trong túi ra một con dao gọt hoa quả.

“Nếu mà ông đây đã không có được thì sẽ hủy hoại cô vậy!”
Trong tay Nhạc Sâm cầm một con dao gọt hoa quả, ánh mắt tràn đầy sự hung ác, nghiến răng trầm giọng nói.

Ngay sau đó, Nhạc Sâm hướng về phía Quan Thư định đâm một nhát.
Chát!
Nhạc Sâm còn chưa kịp tiến đến gần Quan Thư, thì đã bị Thẩm Lãng tát một phát vào mặt anh ta.

Sức mạnh từ cái tát này của Thẩm Lãng, đủ để hủy hoại khuôn mặt của Nhạc Sâm, thậm chí còn khiến anh ta bị tàn phế!
Quả nhiên, Nhạc Sâm không chịu nổi một đòn, sau khi nhận một cái tát của Thẩm Lãng, mũi và miệng của anh ta ngay lập tức chảy máu, thậm chí răng cửa cũng bị đánh gãy một cái.
Di chứng cái tát này rất lớn, Nhạc Sâm cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt nhìn thấy sao bay lượn, đứng cũng không vững.
Tiếp theo đó, Nhạc Sâm liền ngã xuống đất, miệng nôn ra máu!
“Xem tôi là vật trang trí à?”
Ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Lãng liếc nhìn Nhạc Sâm một cái.
“Nhạc Sâm, bây giờ anh có biết khoảng cách giữa chúng ta lớn như thế nào rồi chứ.”
“Con chó bị gãy xương sống như anh, hoàn toàn không thể lọt vào mắt của tôi!”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK