Dương Kim không thể tưởng tượng được chuyện bản thân mình cho Tập đoàn Phi Vũ cơ hội để tuyển dụng một vài người lại có thể gây ra một tai họa lớn thế này.
Thậm chí còn làm cho cậu chủ vẫn luôn điềm đạm lại nổi giận đến mức như vậy.
Anh tức giận đến mức cái mũi thở phập phồng, cùng không thèm liếc nhìn Vu Hải Dương lấy một cái.
Khi thấy Thẩm Lãng cúp điện thoại, anh ta không nhịn được mà bật cười.
Anh ta trêu chọc: "Nhìn qua thì thấy anh cũng không còn trẻ nữa mà? Sao anh lại xử lý chút chuyện này một cách trẻ con như vậy chứ? Có muốn tôi lấy điện thoại di động ra để gọi người của mười nhà giàu có và quyền thế nhất Giang Nam tới đây không?”
Thẩm Lãng lười nhác cùng Vu Hải Dương nói nhảm.
Anh chỉ cười nhạt rồi kéo cái ghế và ngồi xuống.
Anh đang chờ đợi sự xuất hiện của Dương Kim.
Thời gian trôi qua từng phút một, còn nụ cười trên khuôn mặt của Hải Dương thì ngày càng lộ rõ hơn.
Khi năm phút trôi qua, hành lang truyền tới những tiếng bước chân dồn dập.
Nếu lắng nghe cẩn thận một chút thì còn nghe thấy tiếng mắng chửi của Dương Kim.
"Rốt cuộc là thứ chó chết nào lại dám đắc tội với cậu chủ Thẩm, thật sự là hại chết tôi." Dương Kim vừa đi mà miệng lại vừa chửi bới.
Kẹt kẹt!
Dương Kim thở hổn hển dẫn mọi người vào phòng làm việc.
Chỉ trong nháy mắt, Vu Hải Dương choáng váng đến mức không tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Giám đốc Dương thực sự đến đây sao?
Chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự có thể gọi người tới đây?
Không thể, chắc chắn chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Vu Hải Dương vội vàng xua tan những băn khoăn trong lòng, vẻ mặt tươi cười tiếp đón, nói: "Giám đốc Dương, sao ông cũng tới đây vậy?"
Sắc mặt của Dương Kim tối sầm, hiện tại ông ta không có tâm trạng để chào hỏi Vu Hải Dương.
Nhưng vì phép lịch sự nên Dương Kim vẫn gật đầu lại.
Dù sao thì lúc này, ông ta cũng không biết đang có chuyện gì xảy ra.
Chỉ vì cái gập đầu lịch sự này mà trong lòng Vu Hải Dương nhất thời có một tia khí thế.
Ông ta xoay người lại rồi quang minh chính đại chỉ vào Thẩm Lãng và nói: "Chủ tịch Dương, tên nhóc này chính là nhân viên của Tập đoàn Phi Vũ, nhưng trong giờ làm việc của công ty, cậu ta lại lười biếng rồi trốn trong phòng họp để chơi điện thoại.
Tôi thấy thế không được cho nên đã nói với cậu ta vài câu nhưng cậu ta ngược lại không biết hối cải mà lại kêu gào ở đây, gây rối trật tự công ty một cách nghiêm trọng.
Những người như vậy cần phải bị sa thải và đưa vào danh sách đen trong ngành của chúng ta, không bao giờ được tuyển dụng lại…”
Trong lòng của Vu Hải Dương lúc này đang tràn đầy sự hả hê, vì vậy anh ta làm gì còn thời gian để chú ý đến sắc mặt càng ngày càng khó coi của Dương Kim được chứ?
Một nhân viên mà lại dám chỉ vào mặt của ông chủ rồi nói chuyện, rốt cuộc thì anh ta phải là người ngu ngốc đến mức nào mới làm ra được chuyện này chứ?
Lúc này, Dương Kim chỉ hận không thể khiến cho Vu Hải Dương im miệng.
"Cậu câm miệng lại cho tôi, từ khi nào mà cậu lại có tư cách đứng ở đây để nói Giọng nói này làm cho Vu Hải Dương sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.
Anh ta vội vàng cúi thấp đầu rồi cười: "Tôi...!Tôi chỉ là nhất thời nhìn không quen hành động này…”
Lúc này, Dương Kim cũng không để ý tới Vu Hải Dương.
Ông ta mang vẻ mặt áy náy đi tới trước mặt Thẩm Lãng rồi cúi thấp người và nói: "Thật xin lỗi, Chủ tịch Thẩm, là do tôi bị mù rồi nên mới thuê một nhân viên ngốc nghếch như vậy.”
Chủ tịch Thẩm?
Lúc đầu, Vu Hải Dương còn cho rằng mình đã nghe nhầm.
Thằng nhóc này còn trẻ như vậy, sao có thể là chủ tịch của Tập đoàn Phi Vũ được chứ?
Nhưng với thân phận giám đốc của Dương Kim thì ông ta cũng sẽ không cúi đầu thấp đến như vậy!
"Giám đốc Dương, tôi.
Tôi không nghe lầm đấy chứ? Ông có đang nhận nhầm người không vậy?" Vu Hải Dương lên tiếng để xác nhận lại một lần nữa.
Dương Kim hừ lạnh một tiếng rồi đưa mắt liếc nhìn Hải Dương một cái.
Sau đó ông ta lập tức xoay người cung kính nói với Thẩm Lãng: "Chủ tịch Thẩm, bây giờ tôi sẽ đưa anh ta vào danh sách đen của ngành này để sau này sẽ không bao giờ có bất kỳ một công ty nào ở vùng Giang Nam thuê anh ta nữa.”
Sau khi thấy bộ dạng Dương Kim cúi thấp đầu và thái độ cung kính của ông ta thêm một lần nữa, Vu Hải Dương chỉ biết đứng trợn tròn mắt nhìn.
.
truyện tiên hiệp hay
Nếu như câu trước là nghe nhầm thì câu sau này chắc chắn là không phải.
Sao lại có thể như vậy được chứ?
‘Tại sao mình lại bị mù để mà không nhận ra người này chính là Chủ tịch của Tập đoàn Phi Vũ được chứ?’
Hơn nữa, có vẻ như, ngoại trừ thân phận Chủ tịch của Tập đoàn Phi Vũ ra, người này nhất định còn có thân phận cao hơn rất nhiều.
Nếu không, làm sao một người có tiếng tăm lẫy lừng như Giám đốc Dương lại phải hèn mọn đến mức này.
Lúc này, Thẩm Lãng phẩy tay một cái, ra hiệu cho Dương Kim trước hết chờ một chút đã.”
"Vừa rồi anh nói là thời gian còn nhiều nên bảo tôi làm sao cơ?” Thẩm Lãng cười hỏi Vu Hải Dương.
Phù phù!
Vu Hải Dương lập tức quỳ xuống mặt đất.
Lúc này anh ta đã hiểu ra bản thân mình lúc nãy chính là một thằng hề.
"Chủ tịch Thẩm, tôi...!Tôi đúng là có mắt mà lại không nhìn thấy núi Thái Sơn.
Xin anh hãy bỏ qua cho tôi lần này đi.
Ở trên tôi có mẹ già ở dưới lại có con nhỏ, nếu như thực sự bị liệt và danh sách đen thì tôi sẽ bị hủy hoại mất…”
Vu Hải Dương quỳ trên mặt mà lên tiếng cầu xin.
Vu Hải Dương biết, với những thủ đoạn của Dương Kim, nếu anh ta bị đưa vào danh sách đen thì đừng nói chỉ có Thành phố Giang Nam mà là toàn bộ các doanh nghiệp trên cả cái Trung Quốc này sẽ không có một ai dám thuê anh ta nữa.
Vì vậy, đến lúc này rồi, sao anh ta còn có thể quan tâm đến thể diện của bản thân được nữa?
Thấy Thẩm Lãng không lên tiếng, Vu Hải Dương cắn răng liên tục dập đầu ba cái.
Chỉ trong nháy mắt, trên trán anh ta đã phồng lên một cái bọc lớn.
"Cầu xin anh, Chủ tịch Thẩm, là tôi sai rồi, là tôi sai rồi…” Dương Kim vừa dập đầu vừa cầu xin.
Chuyện đã đến lúc này, cộng thêm với việc nhìn thấy nước mắt của người đang quỳ trên mặt đất đã tuôn ra như nước biển, cho nên Thẩm Lãng cũng không có tâm trạng để mà đi truy cứu nữa.
Thẩm Lãng hít sâu một hơi rồi nói: “Cút đi, sau này tôi không muốn nhìn thấy mặt anh ở Thành phố Giang Nam này nữa.”
Nghe vậy, Vu Hải Dương nào dám quỳ ở đây nữa.
Anh ta lập tức đứng dậy cảm ơn rồi vội vã ra khỏi tòa nhà của Tập đoàn Phi Vũ.
Sau khi Vu Hải Dương rời đi thì Dương Kim báo cáo với Thẩm Lãng về chuyện ông ta đã tuyển dụng cho công ty được một số nhân viên bộ cấp trung mới làm cho anh cảm thấy rất hài lòng với những người này.
"Cứ dựa theo mấy chuyện này mà làm đi, vị trí Phó giám đốc của Tập đoàn thì bảo Từ Nghị tự đề cử một người đáng tin cậy bên trong nội bộ của công ty.
Dù sao, dùng người của mình thì sẽ an toàn hơn một chút." Thẩm Lãng nói với Dương Kim.
Quầy bar Dạ Sắc Phỉ Thúy.
Sau khi bước vào phòng làm việc ở tầng hai, Thẩm Lãng lập tức nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lưu Hổ.
Khi Lưu Hổ nhìn thấy Thẩm Lãng đến thì cũng vội vàng đứng dậy tiếp đón, nói: "Cậu chủ Thẩm, đã tìm thấy Lý Đại Hải rồi.
Hơn nữa, chính Lý Đại Hải đã chủ động đến đầu thú, mà cũng không đúng..."
Trong lúc nhất thời, Lưu Hổ lại nói năng có chút lộn xộn.
Chuyện Lý Đại Hải bị bắt cóc đã ám ảnh Lưu Hổ suốt mấy ngày ngay.
Anh ta là đang lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến vị trí của mình trong lòng Thẩm Lãng.
"Cậu muốn nói Lý Đại Hải đã tự mình đưa bản thân tới cửa đúng không?" Thẩm Lãng cười cười rồi giúp Lưu Hổ nói ra hết ý.
Lưu Hổ liên tục gật đầu rồi nói: "Đúng! Đúng! Tầm chiều tối nay, Lý Đại Hải đã ngất xỉu ở trước cửa quán bar, là Lưu Hà đã phát hiện ra anh ta.
Lúc phát hiện ra, cả người anh ta toàn máu, toàn bộ cơ thể đều là vết thương, hơn nữa còn bị gãy mất mấy ngón tay.”
"Không ngờ Lý Đại Hải này cũng rất biết suy nghĩ.
Anh ta vậy mà biết được nơi này chính là nơi an toàn nhất, chí ít là cũng có thể bảo vệ mạng sống của anh ta." Thẩm Lãng nói.
"Lý Đại Hải đều đã nói ra hết mọi chuyện.
Hôm đó, người bắt cóc anh ta chính là người của Vương Huy."
"Do gần đây, vùng Tân Hải mới được giải phóng đang phát triển rất tốt, cho nên anh ta cũng dự định chiếm một ít đất.
Lý Đại Hải ỷ vào việc mình đã xóa bỏ được tiếng xấu của vùng Tân Hải cho nên đã bức ép những hộ phá dỡ phải bán với giá thấp rồi chờ một thời gian anh ta lại bán với giá cao.
Bởi vì anh ta mua những mảnh đất đó với giá thấp cho nên đã thu về một khoản tiền khổng lồ.
Cho nên, lúc này khi Vương Huy tìm tới anh ta, Vương Huy chi tiền còn Lý Đại Hải góp sức, nhưng đến lúc đó tiền bán đất lại bị đánh cắp."
"Hơn nữa, Vương Huy này còn là cháu trai của Hoàng Lão Tà, người của một trong mười gia tộc giàu có và quyền thế nhất của Giang Nam, hay là người của nhà họ Hoàng.
Mấy năm nay, cậu ta ỷ vào việc mình là người của nhà họ Hoàng, cho nên lĩnh vực vật liệu xây dựng và công trường của cậu ta cũng phát triển rất nhanh." Lưu Hổ kể..
Danh Sách Chương: