Giáo viên tiếng Anh tưởng mình thường xuyên tập gym sẽ chiếm được ưu thế hơn.
Nhưng anh ta lại không ngờ đến con người Thẩm Lãng chính là có khả năng giết người.
Đây không phải là cơ bụng chỉ cần tập trong phòng tập gym là có mà là cơ thể đã khổ công tập luyện từ nhỏ, chiến đấu thực tế còn hơn tất cả mọi động tác võ thuật đẹp mắt.
Giáo viên tiếng Anh kia không biết tự lượng sức mình bắt đầu tung nắm đấm về phía Thẩm Lãng.
Nhưng anh ta lại không ngờ Thẩm Lãng lại nhanh hơn mình một bước.
Bốp.
Thẩm Lãng lại vung thêm một đấm nữa, đánh vào mặt giáo viên tiếng Anh.
Ngay lập tức, răng cửa của đối phương rơi xuống, kính mắt cũng bị đánh cho vỡ nát.
Giáo viên tiếng Anh kia sau khi bị Thẩm Lãng đánh xong thì đứng ngây ra tại chỗ.
Thẩm Lãng đã thủ hạ lưu tình lắm rồi đấy, nếu không giáo viên tiếng Anh kia hôm nay nhất định sẽ tàn phế.
Anh nghĩ dù sao anh ta cũng là giáo viên của Thi Thanh Thanh nên anh cũng không muốn ra tay quá độc ác.
“Còn muốn đánh nữa không?” Thẩm Lãng chất vấn đối phương.
Đồng thời thì đây cũng là một loại kinh hãi.
Giáo viên tiếng Anh bị đánh ngay trước mặt học sinh của mình, đúng là mất hết mặt mũi rồi.
Anh ta rất muốn ra tay đánh trả, thậm chí còn muốn lấy lại thể diện cho bản thân.
Nhưng anh ta chỉ đành nhẫn nhịn, bởi vì cú đấm vừa nãy đã khiến răng cửa và kính mắt của anh ta bị đối phương đánh vỡ nát, tốc độ đánh của đối phương nhanh như thế, anh ta vốn không phải là đối thủ của anh.
Vẻ mặt của giáo viên tiếng Anh căng thẳng, anh ta lạnh lùng nói: “Anh là phụ huynh thô lỗ nhất trong số phụ huynh tôi từng gặp, quân tử động khẩu không động thủ, người có ăn có học như tôi khinh thường nhất là việc đánh nhau với anh.”
Lúc chưa bị đánh còn gào mồm nói muốn đánh, sau khi bị đánh mới tự nhận ra thực lực chênh nhau quá xa, sau đó lại còn nói quân tử động khẩu không động thủ cái gì.
“Tôi đánh anh là do anh đáng đời, đừng lôi mấy cái như người có ăn có học ghét động tay chân ra nói với tôi.
Sách tôi từng đọc không ít hơn anh đâu, tôi đánh anh là vì anh là một kẻ bao che cho côn đồ trong lớp.” Thẩm Lãng nói.
Bây giờ Thẩm Lãng mới nhận ra vì sao thằng nhóc mập này lại không có bạn cùng bàn, xem ra là nó thường xuyên bắt nạt bạn bè.
Lúc này thái độ của giáo viên tiếng Anh mới hoà hoãn đi đôi chút, có lẽ anh ta cũng sợ lại bị Thẩm Lãng đấm cho vài cái nữa.
“Chúng nó còn nhỏ, lúc ở chung sẽ không khỏi xảy ra tranh chấp, như thế cũng hợp lý mà, bạn Kim Chí Minh chẳng qua chỉ kéo tóc em gái cậu thôi sao, cũng có gì lớn đâu.”
“Tôi không nói đạo lý với anh, chẳng có tác dụng gì cả.
Em gái tôi bị bắt nạt tôi là anh trai không đánh chết nó thì còn nhẹ chán.” Thái độ của Thẩm Lãng vẫn gay gắt như cũ.
Trong mắt anh không chứa nổi một hạt cát.
Thầy mất tích, không biết tung tích thế nào, cô cũng đã qua đời, Thẩm Lãng là đồ đệ đương nhiên sẽ bảo vệ thật tốt con gái của thầy.
Anh sẽ đối xử với Thi Thanh Thanh y như em gái mình, dù có là một sợi tóc thì cũng không được mất đi dễ dàng.
Đây chính là nguyên tắc làm người của Thẩm Lãng.
Khi giáo viên tiếng thấy Thẩm Lãng mạnh mẽ như thế, anh ta cho rằng Thẩm Lãng là một người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy sức khoẻ, nhưng trong mắt anh ta, anh ta không tán đồng loại người như thế.
Trong mắt của giáo viên tiếng Anh, Thẩm Lãng là loại người có thể khoe tài dũng mãnh nhất thời nhưng cũng không thể dựa vào đó để giải quyết vấn đề được.
Bởi vì gia cảnh của thằng nhóc mập Kim Chí Minh không phải là kẻ Thẩm Lãng dễ dàng động vào được, thậm chí không có một phụ huynh nào trong cái lớp này dám đi truy cứu việc này, những điều này giáo viên tiếng Anh đều nhìn thấy cả rồi.
Hôm nay mà chọc giận Kim Chí Minh thì sau này nhất định sẽ bị phụ huynh Kim Chí Minh báo thù.
Phải biết được rằng nhà Kim Chí Minh thuộc dòng dõi danh giá ở Giang Nam này, tập đoàn Kỳ Hạ Kim Sư thực lực hùng hậu, chiếm hơn phân nửa thị trường đồ làm bằng ngọc ở Giang Nam này.
Trong mắt của giáo viên tiếng Anh thì tuyệt đối không thể động đến nhà của Kim Chí Minh được.
Sau đó giáo viên tiếng Anh suy nghĩ một lát rồi nói với Thẩm Lãng: “Anh của Thi Thanh Thanh này, chúng ta nhượng bộ một chút được không?”
Giáo viên tiếng Anh ý thức được cứng thì không được, không bằng anh ta thuyết phục đối phương, biến chuyện này từ lớn hoá nhỏ, nhỏ hóa không có.
Giống như những lần trước vậy, nhân nhượng để yên thân.
“Có chuyện gì thì nó thẳng trước mặt nhau là được.” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
“Tôi nói thế chẳng qua là muốn tốt cho cậu thôi, có chuyện gì mà không thể thương lượng được chứ.
Việc cậu đánh em Kim Chí Minh đã gây ra họa lớn rồi, nếu cậu không thấy thế là tốt thì tôi cũng không cứu nổi cậu đâu.” Giáo viên tiếng Anh nói.
“Anh nói anh đang cứu tôi ư?” Thẩm Lãng bật cười.
“Tất nhiên rồi, cậu nghe tôi nói này.” Sau đó giáo viên tiếng Anh sáp lại gần Thẩm Lãng nói nhỏ bên tai anh rằng: “Tôi nói này người anh em, như thế là được rồi, người nhà của Kim Chí Minh không phải là kẻ chúng ta có thể động vào được đâu.nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cậu có biết nhà Kim Chí Minh làm gì không? Nhà cậu ta mở một cửa hàng ngọc đấy, có khi còn nắm trong tay nhiều ngọc hơn cả cái Giang Nam này, là đại phú hào đấy, cậu từng nghe thấy tên tập đoàn Kim Sư chưa?”
Tập đoàn Kim Sư còn có tên khác là tập đoàn Kim Thị, từng là một trong số những gia tộc danh giá cùng với nhà họ Nguỵ, nhà họ Liễu, nhà họ Cát.
Thế nhưng sau đó nhà họ Kim phát triển với tốc độ nhanh chóng, đến nay đã có được trong tay hơn phân nửa thị trường ngọc ở Giang Nam, bỏ xa nhà họ Liễu và nhà họ Cát.
Thẩm Lãng nghe thấy những lời rủ rỉ bên tai mình của giáo viên tiếng Anh thì đột nhiên anh nhíu chặt mày lại.
Nếu như không phải đối phương là giáo viên thì anh đã đá cho một phát rồi.
“Đừng nhiều lời nữa, việc hôm nay tôi cứ không nhân nhượng cho êm chuyện đấy, bảo cậu ta xin lỗi em gái tôi.” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
“Cậu… cậu có nhầm lẫn gì không vậy, cậu đánh em Kim Chí Minh một cái, đây là đã gây ra việc lớn rồi, thế mà cậu còn muốn em Kim Chí Minh xin lỗi em gái cậu nữa á, cậu đúng là không biết trời cao đất rộng là gì.” Giáo viên tiếng Anh cảm khái nói.
Còn Kim Chí Minh lúc này lại đột nhiên hung hăng nói: “Bảo tao xin lỗi á? Đừng có hòng! Tao còn bắt mày xin lỗi tao đấy, mày đánh tao thì phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi có khi tao sẽ tha thứ cho mày không chừng.”
Con mẹ nó,ồcn nhỏ mà huyênh hoang quá nhỉ, nhìn thằng nhóc mập này có khi ở bên bố mẹ nhiều từ nhỏ mưa dầm thấm lâu, để nó học thành cái thói này.
Lúc này Thẩm Lãng nhếch miệng lên nở nụ cười lạnh lùng.
Bịch.
Anh giơ tay ra xách Kim Chí Minh lên, nhẹ nhàng như xách một con gà vậy.
“Có tin tao đây ném mày xuống dưới tầng không hả?” Thẩm Lãng nợ nụ cười xấu xa.
“Mày không dám đâu, bố của tao là Kim Chung, mày mà dám động tới một sợi tóc của tao thì tao sẽ bảo bố tao đánh chết mày.
Tao cảnh cáo mày, bố tao từng giết người đấy, mày sợ không hả?”
Khuôn mặt béo tốt mập mạp của Kim Chí Minh, nó nhếch mép lên, lườm Thẩm Lãng.
Nhóc con này đúng là cái gì cũng dám nói, đến cả việc bố nó từng giết người cũng dám nói ra.
Có thể thấy bình thường bố mẹ nó dạy dỗ nó chẳng ra sao cả.
Thứ Thẩm Lãng không sợ nhất chính là uy hiếp, anh nở nụ cười lạnh lùng, xách Kim Chí Minh đi đến bên cửa sổ.
“Tao mặc kệ bố mày là ai, xin lỗi em tao nhanh lên nếu không tao ném mày xuống đây đấy.”
Giọng điệu Thẩm Lãng lạnh như băng, khiến người khác sợ mất mật.
Giáo viên tiếng Anh thấy tình hình như thế thì bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
Trong chốc lát thằng nhóc mập Kim Chí Minh đã sợ đến mức tè cả ra quần.
Cậu ta khóc oa oa lên một tiếng, quần bị ướt nhẹp một mảng, cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi.
Tôi xin lỗi tôi xin lỗi bạn Thanh Thanh, xin anh hãy thả tôi xuống, cầu xin anh đấy…”
Kim Chí Minh khóc ầm lên.
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà.
Vẻ mặt Thẩm Lãng lạnh lùng, anh thả Kim Chí Minh xuống, lạnh lùng nói: “Ngay lập tức, nhanh lên.”
Nhóc con mập mạp Kim Chí Minh nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi với Thi Thanh Thanh: “Xin lỗi bạn Thanh Thanh, sau này tôi không dám thế nữa, xin cậu hãy tha thứ cho tôi.”
Thi Thanh Thanh gật đầu, coi như đã tha thứ cho Kim Chí Minh.
Còn Thẩm Lãng thì cảnh cáo Kim Chí Minh: “Sau này nếu như để tao nhìn thấy mày bắt nạt Thanh Thanh thì tao sẽ không chỉ đơn giản là ném mày xuống dưới tầng đâu.”
Sau đó Thẩm Lãng dẫn theo Thi Thanh Thanh ra khỏi lớp học.
Để xảy ra chuyện này Thảm Lãng nhất định phải dẫn Thi Thanh Thanh đi thư giãn một chút.
Thi Thanh Thanh cần có một người khai thông về mặt tâm lý, anh phải dẫn em ấy đi dạo phố ăn chút gì đó ngon ngon mới được.
Dù sao thì tiết học này Thi Thanh Thanh cũng không thể nào học tiếp được nữa, chỉ có thể tiếp tục điều chỉnh.
Giáo viên tiếng Anh suýt nữa xỉu tại chỗ.
Nhìn thấy bóng lưng đã đi xa của Thẩm Lãng, anh ta nghi ngờ tự nhủ: “Người này là ai vậy? Đúng là điên cuồng mà, còn không thèm học nữa, nhưng mà anh ta sắp gặp phải hoạ lớn rồi, đánh bạn Kim Chí Minh, chắc chắn người nhà Kim Chí Minh sẽ không chịu giảng hoà đâu.”
Sau khi Thẩm Lãng đưa Thi Thanh Thanh rời khỏi trường học thì việc này đã nhanh chóng được truyền ra ngoài rồi.
Hiệu trưởng đang chờ các lãnh đạo khác, tạm thời vẫn chưa rõ sự việc thế nào, giáo viên của khối bao gồm chủ nhiệm của Thi Thanh Thanh đang sầu não không biết ăn nói với lãnh đạo thế nào.
Chủ nhiệm lớp Từ Hồng Sinh đang đi đi lại lại trong phòng làm việc.
“Phải làm thế nào đây, phụ huynh của học sinh mới chuyển đến đánh con trai của ông chủ Kim, chúng ta phải ăn nói thế nào mới phải đây?”.
Danh Sách Chương: