Mục lục
Siêu Cấp Thiếu Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi Đại Hùng bị một cây ngân châm này của Thẩm Lãng, ghim thẳng vào sâu trong thân thể liền cảm thấy toàn thân tê dại một trận, không còn sức lực mà xông tới Tiêu Đại Dũng nữa.
Chịu đựng sự tê dại, Đại Hùng mới miễn cưỡng giữ cho cơ thể mình đứng vững vàng được.
"Thằng nhãi mẹ nó, dám sử dụng ám khí!" Đại Hùng che ngực quát ầm lên với Tiêu Đại Dũng.
"Ám khí?"
Giờ phút này trong lòng Tiêu Đại Dũng cũng không nhịn được mà có chút hoài nghi, vừa rồi trông Đại Hùng như thể lập tức liền bổ nhào tới trước mặt mình, làm sao đột nhiên lại rút lui chứ?
"Ông đây từ trước tới giờ không hề sử dụng ám khí!" Tiêu Đại Dũng lạnh lùng nói.
Đại Hùng tức đến nỗi đỏ bừng cả mặt, xoay người nói vọng ra với quản lý đứng ở bên ngoài lồng Bát Giác: "Đừng để thằng nhãi này rời khỏi đây, anh ta dám giở trò!"
Quản lý nghe thấy Đại Hùng nói như vậy, liền vội vã phất phất tay với đàn em ở sau lưng.
Trong lúc nhất thời, đàn em của cả đạo quán cứ thế chen chúc nhau kéo tới.
Mà người xem nhìn từ trên đài, căn bản không thể nào hiểu rồi tình hình lúc này, vì sao đấu nhau quyết liệt đang yên đang lành lại biến thành như thế này.
Nhưng một giây sau, người xem cũng không còn tâm tư nào để tập trung quan sát hết thảy chuyện này nữa, bởi đàn em của đạo quán lúc này ùn ùn kéo tới, khung cảnh trở nên hỗn loạn, cả thính phòng lập tức rối tung cả lên.

Sau lưng Thẩm Lãng và Lý Mạc, cũng vọng tới một tràng tiếng bước chân dồn dập.
"Cô dẫn theo Đại Dũng chạy khỏi đây trước đi!" Thẩm Lãng nói với Lý Mạc.
Việc đã đến nước này, Lý Mạc không chút do dự, thẳng thừng từ trên khán đài nhảy xuống, xông tới nói với Tiêu Đại Dũng trong lồng Bát Giác: "Rút lui trước đã!"
Sau khi Tiêu Đại Dũng nghe thấy tiếng la của Lý Mạc, cũng không ham đánh nữa, đạp ngã ra đất hết toàn bộ đám đàn em đang chặn lại bên ngoài lồng Bát Giác, hội họp được với Lý Mạc.
Mà ngay lúc này, Đại Hùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Đại Dũng chạy ra ngoài trong bất lực, chỉ vì bây giờ cơ bắp toàn thân không thể động đậy nổi, cây ngân châm kia nằm trong lồng ngực như chẹn ngang hơi thở trong cổ họng anh ta, làm cho anh ta không thể làm gì được!
Mà nắm đấm của Tiêu Đại Dũng, giờ phút này giống như đạn pháo vậy, từng đòn từng đòn khiến cho đám người trong đạo quán ngã xuống hàng loạt, không ngừng kêu rên.
Cứ như vậy, Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng cứ thế mà đánh giết thẳng ra phía ngoài đạo quán.
Mà cảnh tượng hỗn loạn này, cũng làm kinh động đến Vương Huy.
Vương Huy mặt hằm hằm từ trên lầu đi xuống, sau khi biết được tình hình, lại thấy Đại Hùng bị thương, Vương Huy giận dữ, đánh đá quản lý kia một trận!
"Đồ ăn hại, chỉ có ba người mà cũng mày cũng không làm gì được, còn mẹ nó làm ra nông nỗi này!" Vương Huy mắng.
"Anh Huy, còn có một người bị chúng em vây lại ở lầu hai!" Lúc này một tên đàn em mới hoảng hoảng hốt hốt chạy tới trước mặt Vương Huy nói.
Lúc này Vương Huy mới ngừng tay, lạnh lùng hừ một tiếng, ra lệnh cho đám đàn em: "Nhốt thằng này lại cho tao, lát nữa tao mới xử thằng này sau!"
Nói xong liền vội vàng dẫn người đi lên khán đài lầu hai.
Giờ phút này, Thẩm Lãng đang đứng trên lầu hai giữa một bầu không khí yên tĩnh, bốn phía đầy những đàn em của đạo quán, nhưng lại không một ai dám tới gần anh.
Mà dưới chân Thẩm Lãng, mười mấy tên đàn em đang nằm lăn lộn, đầy tiếng kêu rên.

Tình hình vòng vây như thế này, căn bản là do Thẩm Lãng cố ý, anh muốn xem xem, ngày hôm đó, Đan Vân kia rốt cuộc liệu có thể xuất hiện hay không, nếu như xuất hiện vậy thì vừa khéo kết thúc chuyện này, bởi vì con người này khiến cho trong lòng Thẩm Lãng có một tia bất an.
"Anh Huy đến rồi!" Trong đám người, không biết có ai hô lên một tiếng, sau đó, đám người liền tách ra, nhường lại cho Vương Huy một lối đi vào.
Lúc Vương Huy nhìn thấy Thẩm Lãng, không khỏi sững sờ, anh ta không ngờ người bị vây lại là Thẩm Lãng.
Trước đó, tại hội đấu giá, Vương Huy đã từng gặp một lần, cũng biết Thẩm Lãng và Từ Nghị cùng phía!
Vương Huy cười khẩy một tiếng, đi vào, đứng trước mặt Thẩm Lãng nói: "Thằng nhãi, nhanh nhanh gọi điện thoại cho Từ Nghị, bảo anh ta đem những bản hợp đồng kia tới đây, tao sẽ cân nhắc tới chuyện tha cho mày một mạng!"
Ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Vương Huy một cái, ánh mắt Thẩm Lãng soi xét đám người chung quanh hết một lượt, tìm kiếm bóng dáng của Đan Vân.
Nhưng sau khi soi xét một vòng, cũng không hề phát hiện ra cái bóng của Đan Vân.
Mà Vương Huy thấy Thẩm Lãng không thèm để ý đến mình, tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào mũi Thẩm Lãng mà mắng: "Thằng nhãi, tao đang nói chuyện với mày đó, sắp chết đến nơi rồi mà còn ở đây ngông cuồng đúng không!"

Thẩm Lãng khinh thường cười khẩy một tiếng, nói: "Vương Huy, tôi lười phải nói nhảm với anh, gọi điện thoại cho Hoàng Chí Thành, bảo Đan Vân kia tới đây, nếu không sẽ khó rời khỏi đây lắm đấy!"
Vương Huy sững sờ.

CMN, đầu óc thằng nhãi này có vấn đề sao?
Đã lọt vào tay mình lại còn dám uy hiếp mình?
Vương Huy khí cắn răng, nói: "Được, tao sẽ để cho mày thỏa sức ngông cuồng, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của mày!"
Nói xong, Vương Huy ra lệnh cho đám tay chân: "Hôm nay, ai giết chết được thằng nhãi này cho tao, người đó sẽ trở thành quản lý của nơi này!”
Chỉ một câu này, từng tên đàn em đều trở nên kích động, giống như là cắn phải thuốc, lại lần nữa xông lên vây chặt Thẩm Lãng.
Đứng giữa đám người, nhưng Thẩm Lãng vẫn giữ dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió, thậm chí trên khóe miệng còn có nét cười.
Mà lúc này Vương Huy cũng chú ý tới dáng vẻ ung dung thoải mái của Thẩm Lãng.
Đối mặt với một vòng vây nhiều người như vậy, còn có thể thong dong như vậy, tất nhiên phải có chỗ dựa!
"Vương Huy, anh cảm thấy đám vô dụng này có thể khiến tôi bị thương không?" Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Sắc mặt Vương Huy cứng lại, lập tức nhanh chóng gạt đi lo lắng trong lòng, phe mình nhiều người như vậy, có gì phải sợ chứ!
"Ra tay đi!" Vương Huy lạnh lùng cất tiếng nói.
Vừa dứt lời, không đợi mấy tên đàn em vọt tới trước mặt Thẩm Lãng, Thẩm Lãng đã dùng lực lấy đà nhún chân, nhảy lên, cao tới gần hai mét.
Chỉ thấy Thẩm Lãng mượn lực từ bả vai mấy tên đàn em trước mặt, tung người lập tức phi tới trước mặt Vương Huy.
Mà lúc này đám người kể cả Vương Huy cũng đều sợ đến nỗi ngơ cả ra.
Đây đâu phải loại năng lực mà con người có thể có được chứ!
Không đợi Vương Huy mở miệng, Thẩm Lãng cười khẩy một tiếng, thẳng thừng đưa tay bắt lấy bả vai Vương Huy.
Răng rắc!
Lần này anh thẳng thừng bẻ gãy xương quai xanh của Vương Huy.
Trong nháy mắt, Vương Huy cảm thấy một cơn đau chói truyền đến từ bả vai mình.
Đau đến nỗi khiến cho lông mày và hai mắt Vương Huy như dồn lại một chỗ, vẻ mặt đau đớn vô cùng!

"A..."
Vương Huy đau đớn, lớn tiếng la lên, mới khiến cho mấy tên đàn em ở khoảng cách tương đối gần kịp phản ứng lại, đứng dậy muốn cứu đại ca của mình từ tay Thẩm Lãng.
Nhưng Thẩm Lãng căn bản không cho bọn họ cơ hội, lần nữa đưa tay bắt lấy bả vai bên kia của Vương Huy, lạnh lùng nói: "Các cậu mà tiến tới một bước nữa, cánh tay này của anh ta cũng sẽ gãy!"
Sắc mặt Vương Huy trắng bệch, chịu đựng đau đớn vội vàng nói với đám đàn em mình: "Đừng...!Đừng lại đây!"
"Cút cả đi!" Thẩm Lãng nói với đám đàn em kia.
Một đám đàn em cầm gậy gộc, vây tới chặn lại trước mặt Thẩm Lãng và Vương Huy, nghe thấy Vương Huy lên tiếng, đành phải nhường lại cho Thẩm Lãng một lối đi ra.

Thẩm Lãng nắm lấy một bên bả vai của Vương Huy, đi thẳng tới chỗ cổng của đạo quán.
"Cho anh hai lựa chọn, thứ nhất gọi cho Hoàng Chí Thành bảo Đan Vân kia tới đây!"
"Lựa chọn thứ hai, hôm nay tôi đánh gãy hai chân và hai tay của anh, từ nay về sau anh chỉ còn có thể sống trên xe lăn mà thôi!" Giọng nói lạnh lẽo của Thẩm Lãng vọng tới từ phía sau lưng Vương Huy.
Dọa Vương Huy sợ đến nỗi tê cả da đầu, hai chân run rẩy!
"Đừng, vậy thì anh để tôi gọi điện thoại..." Vương Huy vội vàng nói.

Mà đúng lúc này, không đợi Vương Huy kịp lấy điện thoại ra, điện thoại của Thẩm Lãng lại đột nhiên đổ chuông.
Một số điện thoại lạ, Thẩm Lãng hơi do dự, nhưng vẫn bắt máy.
"Cậu thả Vương Huy ra đi, những hợp đồng chuyển nhượng bất động sản kia, tôi sẽ mua lại với giá một tỷ!" Giọng nói ở trong điện thoại là của Hoàng Chí Thành.
Thẩm Lãng hơi có chút kinh ngạc, tin tức của Hoàng Chí Thành này cũng khá nhanh nhạy đấy.
"Ông chủ Hoàng, cú điện thoại này của anh hơi trễ, hiện tại đã là hai tỷ rồi!" Thẩm Lãng thản nhiên nói..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK