Cuộc họp mấy nửa ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Sau những giờ với công việc bận rộn và mệt mỏi, Thẩm Lãng cũng muốn thư giãn một chút.
Sau khi anh rời khỏi Trung tâm Tài chính – Thương mại toàn cầu, Thẩm Lãng lập tức xoay người đi đến một khách sạn Nhật trên đường ở gần đó để thư giãn
Anh muốn uống vài chén rượu vàng rồi thư giãn một chút.
“Ông chủ, anh có cần tôi đi cùng không?” 9526 xin chỉ thị.
Chỉ thấy, Thẩm Lãng xua tay và nói với 952: “Không cần, tôi muốn ngồi im lặng một lúc.”
Dù sao, quan hệ giữa Thẩm Lãng và 9526 cũng là quan hệ chủ tớ, cho nên có mấy lời Thẩm Lãng nghĩ là không thích hợp để nói cho cô ấy biết.
Vì vậy, Thẩm Lãng gọi một vài món ăn, rồi uống một chút rượu vang và tận hưởng khoảng thời gian bình an thoải mái này.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy âm thanh từ phòng bên cạnh, hình như là có ai đó đang đánh nhau.
Nghe giống như là hai tên say rượu đang đùa giỡn một cách điên cuồng.
Âm thanh của phòng bên đó còn cực kỳ lớn, làm ầm ĩ sang cả phòng Thẩm Lãng.
Khách sạn này được ngăn cách bằng gỗ, vì vậy hiệu ứng cách âm cũng không tốt lắm.
Nhưng những người bình thường tới nơi này uống rượu cũng khá im lặng, họ sẽ không làm ra những hành động quá ồn ào, mà cho dù có thì cũng sẽ bị chủ khách sạn này ngăn lại.
Khó khăn lắm anh mới tìm được một chút yên tĩnh mà kết quả lại đụng phải loại chuyện này.
Việc này khiến cho Thẩm Lãng cảm thấy rất khó chịu.
Ầm ầm!
Một âm thanh giống như tiếng cái vì đó bị vỡ, cái cánh cửa của phòng của Thẩm Lãng bị đập vỡ.
Nhất thời, trên mặt Thẩm Lãng tràn ngập sự lạnh lẽo.
Anh đứng dậy, bước ra ngoài cửa.
Kết quả, khi anh mới đi được vài bước thì lại có một chai rượu vang đang bay về phía anh.
Thẩm Lãng nhanh chóng cúi mặt thì lại có một bình rượu khác lao về phía anh.
Ngay sau đó, Thẩm Lãng bước nhanh thêm một bước rồi lao vào căn phòng sát vách.
Sau đó, ba người đàn ông đang trong căn phòng của khách sạn này đều bị Thẩm Lãng đánh ngã trên mặt đất.
Đối với những loại chuyện như thế này, Thẩm Lãng tuyệt đối sẽ không do dự, đến uống rượu mà anh cũng không được uống cho thư giãn, cứ vậy mà để nhóm cho con này quấy rầy nhã hứng của, không dạy dỗ họ một chút thì sao anh có thể đi căn phòng này đột nhiên bị Thẩm Lãng lao vào trong phòng, rồi đấm cho một trận tơi tả trong sự mơ hồ mà thôi.
Sau đó, ba người này mới chợt bừng tỉnh, nhìn nhau một cái rồi tụ tập lại và cùng đối mặt với Thẩm Lãng, như là đang đứng trước một kẻ thù lớn.
Cả ba người này đều đang để một kiểu tóc đang thịnh hành lúc này
Tên bên trái còn đeo một chiếc khuyên tại, da mặt của cậu ta cũng trắng hơn một chút.
Tên ở giữa, anh ta để một quả đầu hình đầy hoa, hoa văn trên đó đều là những hình thù kỳ quái, cũng không rõ là rồng hay là rắn.
Và cái tên bên phải có mái tóc màu nóng và dày, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe rất nổi bật.
Rõ ràng ba người này biết nhau, còn cùng một nhóm nhưng tại sao lại xảy ra ồn ào như vậy, thậm chí còn ném mấy chai rượu vàng, là bởi vì họ đều điên cuồng chăng?
Tuy nhiên, Thẩm Lãng cũng không muốn biết là họ có nguyên nhân gì, tóm lại ầm ĩ đến không gian uống rượu yên tĩnh của anh thì anh không đánh họ thì đánh ai.
“Này! Anh là ai thế hả?”
Người đàn ông kia uốn tóc cong khóe miệng lên rồi phát ra một câu như vậy.
Hai người còn lại cũng bắt đầu văng tục chửi bậy.
“Mẹ nó! Thằng ranh này chán sống rồi đúng không, lại dám ta đi! Anh đã từng nghe nói đến cậu ba nhà họ Lăng chưa? Anh dám động vào cậu ba nhà họ Lăng, có biết mình đã gây lên chuyện lớn gì không?”
Cả ba người họ đều hướng về phía Thẩm Lãng mà buông ra những lời uy hiếp.
Tuy nhiên, Thẩm Lãng căn bản không có bị ba người kia dọa sợ.
Anh đã từng trải qua những chuyện còn sóng gió hơn nhiều, cho nên chiêu này vô sao?” Thẩm Lãng cười lạnh một tiếng rồi hỏi.
Mọi người đều biết, trong mười đại gia tộc của Giang Nam có một nhà mang họ Lăng.
Khi nghe họ tự xưng là “Cậu ba nhà họ Lăng”, Thẩm Lãng chắc chắn sẽ phải hỏi một câu.
“Thế nào, sợ rồi sao, nhắc đến nhà họ Lăng ở Giang Nam thì có ai lại không sợ.” Cái người đàn ông có xăm hoa văn đầy trên cáy tay vười lạnh một cái thấy rất hiếu kì, dù sao nhà họ Lăng ở Giang Nam cũng miễn cưỡng được coi là gia đình giàu có, sao có thể nuôi dưỡng ba người bại hoại đến vậy.”
Thẩm Lãng dùng giọng lạnh lùng để nói, khí thế vững vàng lúc này của anh có thể lấn áp những người khác.
Đúng vậy, nhà họ Lăng ở Giang Nam ở trong mắt của Thẩm Lãng cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem là một gia đình giàu có.
Ba người đàn ông kia nghe vậy thì lại càng không vui.
Họ muốn gọi điện thoại cho người khác đến để thu thập Thẩm Lãng một cách thật tàn nhẫn.
“Này! Thằng ranh này thật sự đã chán sống rồi sao? Anh ta cũng không biết một chút quy củ nào của khách sạn này cả, ngay cả ông chủ cũng đã đồng ý cho ba người chúng tôi có thể tùy tiện làm ầm ĩ, anh thì là cái thá gì chứ?”
“Không sai, ông chủ của khách sạn này là bạn của chúng tôi.
Mấy người bọn tôi say rượu rồi đùa giỡn với rượu thì sao nào? Mấy chuyện rác rưởi mà tôi đã từng làm qua còn nhiều lắm.”
“Chắc chắn là tên nhóc con này mới từ nơi khác đến đây, cho nên mới không biết chúng ta uy phong đến cỡ nào.
Bản thân anh ta chắc hẳn cũng không có nổi ba trăm triệu, nhìn thấy cả ba chúng ta thì lập tức phải đến quỳ xuống đất mà dập đầu.”
Đúng lúc này, ý lạnh trên mặt Thẩm Lãng lại càng thêm mãnh liệt.
Ầm ầm!
Tung cú đánh!
Những cú đánh được tung ra như pháo rang, nắm đấm rất mạnh mẽ, anh cứ như vậy mà tung liên tục ba cú đánh.
Trong nháy mắt, cái gọi là cậu ba nhà họ Lăng, lại lần nữa đến cùng bị đánh.
Lần này lại không may mắn giống như lần trước, ba người họ đều ôm bụng, nằm trên sàn nhà mà đau đến mức phải lăn lộn.
“Anh… Anh…”
Trong đó, cái tên đàn ông để đầu hình viên đạn không thể tin được mà nhìn Thẩm Lãng.
Anh ta không nghĩ tới, cho dù họ đã nói ra thân phận, đồng thời cũng nói nhiều lời uy hiếp đến như vậy mà đối phương vẫn dám ra tay giáo huấn, đây chính là điều làm cho anh ta cảm thấy không thể tin được.
Nhưng mà, người này lại càng không thể ngờ được, trong mắt họ thì mấy lời đó là một mối nguy hiểm rất lớn nhưng đối với Thẩm Lãng thì đó mấy lời đó lại chẳng có sức nặng nào.
“Ba người các người cũng không phải là con cháu của vợ cả trong nhà họ Lăng mà cũng chỉ là con thứ mà thôi.”
Thẩm Lãng nhìn ba người họ xấu tính như thế này nên đoán rằng cả ba người đề không phải là những người thừa kế chân chính của nhà họ Lăng.
Nhà họ Lăng ở Giang Nam là một gia tộc lớn, trong gia tộc cũng có rất nhiều con cháu nhưng người thừa kế trong tương lai cũng chỉ có một.
Đó chính là con trai của Lăng Vân – Lăng Vũ.
Trừ người này ra, tất cả chỉ có thể xem như con thứ.
Tuy những đứa con thứ này trong mắt người ngoài cũng được xem như là thế hệ thứ hai của một gia đình giàu có, nhưng thực ra lại chỉ là những tên không có tiền cũng không có tài cán gì.
Mỗi tháng, gia tộc đều chi cho những tên thế hệ hai của gia đình giàu có này một số tiền nhất định, giống như là một khoản tiền tiêu vặt, thực ra cũng chủ có chục ngàn đô la một tháng.
Một gia tộc lớn như nhà họ Lăng ở Giang Nam cũng như vậy, con thứ sẽ dẫn tới được nhận tiền tiêu vặt nhiều hơn một chút, khoảng một trăm bảy mươi triệu.
Họ làm như vậy là vì những thế hệ thứ hai của một gia tộc giàu có này nói chúng là chỉ biết bời lêu lổng, chỉ biết ỷ vào những người có cùng quan hệ máu mủ, cứ luôn nghĩ là gia đình mình sẽ nuôi những người rảnh rỗi.
Đồng thời đây cũng được coi như là một hành động để quản thúc.
Nếu tiền tiêu vặt nhiều thì mấy cậu chủ này sẽ lại ăn chơi nhiều hơn.
Nhưng những chiếc xe thể thao mà họ lái, tất là đều là của công ty gia đình chứ không thuộc quyền sở hữu cá nhân.
Để cắt giảm thuế, các gia tộc thường mua những chiếc xe hơi sang trọng làm tài sản cố định.
Và khi các tập đoàn này cần chuyển tiền thì họ sẽ bán những chiếc xe sang trọng đó đi.
Chờ đến khi tài chính được hồi phục lại, họ sẽ lại mua những chiếc xe sang trọng đó và tiếp tục để nó làm tài sản cố định.
Vì vậy, đây chính là lý do giải thích tại sao mấy cậu chủ thế hệ thứ hai này thường xuyên thay đổi xe của họ.
Thật ra, việc những cậu chủ thế hệ thứ hai này có đi ra ngoài tán gái thực ra cũng khá quan trọng, chuyện này so với mấy thổ dân muốn hủy đi những thế hệ thứ hai thì còn kém xa.
Tuy nhiên, mấy cậu chủ này có thể đi ra ngoài uống rượu ở những quán bar và đến các địa điểm giải trí khác để tiêu tiền, bình thường mỗi lần như vậy đều có người trả tiền cho họ.
Thay phú nhị đại nhóm tính tiền, cũng không phải là gia tộc của bọn hắn, mà là một chút bên trong nhỏ xí nghiệp.
Những doanh nghiệp vừa và nhỏ này thường phải phụ thuộc vào các cậu chủ thế hệ hai có gia đình giàu có để vận hành việc kinh doanh của họ, vì vậy việc chiêu đãi những cậu chủ của thế thứ hai là một chuyện thường xuyên xảy ra.
Thẩm Lãng cũng là người xuất thân từ một gia đình giàu có, cho nên làm sao anh lại không biết cái đạo lý này được chứ.
Cậu chủ thế hệ hai giàu có và một cậu cả giàu có đều không giống nhau.
Anh chỉ cần nhìn vào cách được giáo dục của ba người trước mặt này là lập tức biết được thực ra họ không thể là người thừa kế tương lai của nhà họ Lăng, thậm chí họ còn không lọt vào vị trí người ứng cử.
Hơn nữa, cứ coi như họ là một trong những ứng cửa viên cho vị trí người thừa kế của nhà họ Lăng thì Thẩm Lăng cũng vẫn vậy mà đánh cho họ một trận.
Đúng vào lúc này, ông chủ của khách sạn nghe thấy tiếng động cũng vội vàng chạy tới.
Khi ông chủ của khách sạn nhìn thấy ba cậu chủ của nhà họ Lăng đều bị đánh gục thì lập tức cảm thấy quá sợ hãi..
Danh Sách Chương: