Mục lục
Siêu Cấp Thiếu Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Lão Quan, xem ra ông sẽ thắng rồi.” Tào Côn tự nhủ.

Trong mắt Tào Côn, Quan Chi Danh chỉ cách thắng lợi một bước nhỏ.
Nhưng các giáo sư khác còn chưa phân biệt xong.

Tào Côn cảm thấy nên chờ thêm một lát rồi hẵng tính, tôn trọng người khác một chút.
Mãi tới nửa tiếng trôi qua, tất cả các giáo sư tham gia tỷ thí cuối cùng cũng phân biệt xong, hơn nữa đều cầm sổ nhỏ nộp lên.

Tào Côn kêu trợ lý thống kê giúp mình, đối chiếu tên của thảo dược với đáp án có sẵn.

Cuối cùng tính được các giáo sư này đều dùng những cái tên thảo dược nhất trí với Quan Chi Danh, chỉ trừ mỗi Khiên Cơ Dược còn đang tranh cãi.
Nếu tỷ lệ chính xác đều giống nhau thì so sánh thời gian, ai phân biệt nhanh nhất, xác suất thắng lợi sẽ càng lớn.
Thống kê xong, tính ra Quan Chi Danh dùng thời gian ngắn nhất, vậy thì Quan Chi Danh giành chiến thắng trong vòng đấu này.
Thực ra Tào Côn vẫn hơi do dự.

Ông ta cảm thấy thực lực của Thẩm Lãng thì không thể nào không phân biệt được hộp thứ bảy là kim ngân hoa, nhưng Thẩm Lãng lại cứ nói đó là Đoạn Tràng Thảo.


Tuy nhiên đáp án có sẵn viết hộp số bảy là kim ngân hoa nên Tào Côn vẫn làm theo đáp án.
“Tôi tuyên bố, người chiến thắng trong vòng đấu thần y nếm bách thảo là phó viện trưởng của chúng ta, giáo sư Quan Chi Danh, xin mọi người cho một tràng pháo tay.” Tào Côn vẫn tuyên bố kết quả.
Nghe Tào Côn nói xong, mọi người cùng nhau vỗ tay ầm ầm.
“Chúc mừng giáo sư Quan, đúng là gươm báu chưa già.”
“Giáo sư Quan thật lợi hại, nếu lần trước giáo sư Quan ra tay thì nào còn tới lượt Thẩm Lãng!”
“Đúng thế, giáo sư Quan ra tay, chắc chắn sẽ thắng lợi, thắng chắc!”
Chẳng qua Thẩm Lãng vẫn chưa vỗ tay.

Anh tin chắc rằng hộp số bảy đựng Đoạn Tràng Thảo, mình sẽ không sai lầm.

truyện tiên hiệp hay
Quan Chi Danh đứng giữa đám đông, khí thế hăng hái, môi nở nụ cười.

Cuối cùng ông ta cũng hòa được một ván, có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lần trước để Thẩm Lãng chiếm hết nổi bật, lần này cuối cùng Quan Chi Danh cũng có thể xả giận.
Quan Chi Danh kiêu ngạo nhìn Thẩm Lãng.

Lúc này lại có người ồn ào: “Thẩm Lãng cho rằng hộp thứ bảy là cái gì? Viện trưởng Tào có thể tiết lộ một chút không?”
“Đúng đấy viện trưởng Tào, Thẩm Lãng thua ở đâu?”
“Nếu đã thi đấu vòng hai xong rồi thì viện trưởng tiết lộ một chút đi.”
Đám giáo sư đều đang chờ cười nhạo Thẩm Lãng.

Họ đều rất muốn biết rốt cuộc Thẩm Lãng cho rằng bột thuốc ở hộp số bảy là loại thảo dược gì.
Tào Côn đành phải tuyên bố cho mọi người biết: “Cậu Thẩm viết là Đoạn Tràng Thảo.”
Vừa dứt lời, mọi người đều nguýt dài.
“Không thể nào, cậu ta viết là Đoạn Tràng Thảo ư?”
“Sao có thể là Đoạn Tràng Thảo được chứ.

Học viện y chúng ta chưa bao giờ nghiên cứu độc dược cơ mà!”
“Xem ra cậu ta thật sự không am hiểu phân biệt thảo dược.”

“Đúng thế.

Thực lực của cậu ta ở lĩnh vực này còn thua xa những giáo sư kinh nghiệm dày dặn như chúng ta.”
“Đây chính là khuyết điểm của dân không chuyên.

Cậu ta không có kiến thức căn bản, chỉ dựa vào cảm giác thì sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt.”
Mấy lão già này đổ thêm dầu vào lửa còn rất có phong cách, chỉ hận không thể đổ hết cả can xăng vào mồi lửa để thiêu sống người ta mới giải hận.
Nghe tiếng cười nhạo của mấy ông giáo già, Thẩm Lãng cảm thấy đáng buồn thay cho họ.

Một đám lão già cả ngày chỉ biết nghiên cứu lý luận, lại không biết thực tiễn, chỉ giỏi nói mồm, biết làm gì ngoài khua môi múa mép? Hộp số bảy chính là Đoạn Tràng Thảo! Nói là Đoạn Tràng Thảo thì có lẽ còn chưa rõ ràng, bởi vì trong dân gian có rất nhiều loại thảo dược được gọi là Đoạn Tràng Thảo, nó là tên gọi chung của một nhóm dược liệu.

Dân gian quen gọi những loại thảo dược có độc tính cực mạnh bằng cái tên này.
Thẩm Lãng vẫn kiên trì quan điểm của mình, trịnh trọng nói: “Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm của mình, hộp số bảy này đựng Đoạn Tràng Thảo, chứ không phải là kim ngân hoa.

Đám con lừa các ông nhìn cho kỹ đi!”
Thẩm Lãng chẳng hề bận tâm mặt mũi, trực tiếp chửi thẳng vào mặt họ.

Không quan tâm đối phương là viện trưởng hay giáo sư gì, trong mắt anh chỉ có bác sĩ mà thôi.

Đều là bác sĩ thì nói chuyện bằng bản lĩnh đi.

Mấy lão già ăn nhầm Khiên Cơ Dược, chờ lát nữa kéo rèm cửa ra thì cả đám đều sẽ trúng độc.
Bị Thẩm Lãng nói thẳng, cả đám đều không cam lòng, tức giận đến mức đỏ mặt, muốn ra mặt mắng lại Thẩm Lãng, nhưng vì dĩ diện của giáo sư đại học nên cuối cùng chỉ thể kìm nén cơn tức.

Quan Chi Danh là người chiến thắng trong trận tỷ thí này nên cần phải đứng ra nói mấy câu.
“Hộp số bảy chính là kim ngân hoa, chính cậu quan sát không kỹ thì có.

Thực ra nếu tìm kỹ trong đống thuốc bột thì sẽ thấy cánh hoa của kim ngân hoa, chẳng lẽ cậu không biết cả kim ngân hoa? Đừng lấy sự vô tri của cậu ra đây để lừa bịp mọi người.” Quan Chi Danh đáp lại.
Bầu không khí tại hiện trường nhất thời vô cùng căng thẳng.

Thẩm Lãng chỉ cười lạnh: “Nếu ông cho rằng đó là kim ngân hoa thì bỏ vào miệng ăn đi.


Tôi dám bảo đảm, trong vòng mười giây sau khi ăn xong, ông chắc chắn sẽ trúng độc mà chết!”
Độc tính của Đoạn Tràng Thảo còn độc hơn cả Khiên Cơ Dược.
“Có gì mà không dám? Tôi sẽ ăn ngay bây giờ cho cậu xem, để cậu biết được cậu vô tri cỡ nào, ngay cả cánh hoa kim ngân hoa mà cũng không phân biệt được!”
“Ăn đi, đừng trách tôi không nhắc nhở ông, đây là Đoạn Tràng Thảo kịch độc đấy!”
“Đoạn Tràng Thảo kịch độc mới là lạ! Tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, ăn kim ngân hoa thì có sao đâu? Nực cười!” Nói xong, Quan Chi Danh lập tức cầm cánh hoa bỏ vào miệng.
Tào Côn không kịp ngăn cản.

Tào Côn sợ trường hợp bất trắc, lỡ như nó thật sự là độc dược thì sẽ rất nguy hiểm.

Đương nhiên Tào Côn cũng cho rằng khả năng này không lớn lắm, cho nên để bảo đảm an toàn, đành phải kêu Quan Chi Danh mau chóng nhả ra.
“Nhả ra đi lão Quan, lỡ đó không phải là kim ngân hoa thì nguy hiểm lắm!” Tào Côn khuyên nhủ.
“Lão Tào, đây chính là kim ngân hoa, sợ cái gì? Vừa lúc mấy ngày nay tôi bị nóng trong người, tranh thủ thanh nhiệt luôn, ha ha ha.” Quan Chi Danh cười lớn, vẻ mặt lơ đễnh.

Ông ta đã nhận định đây là kim ngân hoa, còn cười nói có thể thanh nhiệt.

Vẻ mặt tự cho là đúng của ông ta khiến Thẩm Lãng thấy buồn cười, còn rất đáng buồn, nhưng lại không đáng thương.
“Còn mười giây nữa, có thể đếm ngược thời gian tử vong.” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Tất cả mọi người đều khinh thường, cho rằng Thẩm Lãng còn đang cố gắng ngụy biện.

Nhưng không ai biết rằng Quan Chi Danh thật sự không còn nhiều thời gian.
Bỗng dưng, vẻ mặt Quan Chi Danh đau đớn, bụng đau dữ dội, hơn nữa còn sùi bọt mép, gương mặt vặn vẹo đáng sợ.

Thấy vậy, mọi người ý thức được tình huống không ổn, lập tức muốn đỡ Quan Chi Danh đi cấp cứu.

Nhưng khi đám người này vừa mở cửa thì mấy ông giáo sư lúc nãy ăn Khiên Cơ Dược đều bị co giật, ngã gục xuống đất.
Tiếp xúc với ánh sáng!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK