Giờ phút này, không biết ai mở miệng: "Vậy còn Thi Thanh Thanh thì xử lý như thế nào? Xét về lý thì Thi Thanh Thanh mới là người có tính uy hiếp với chúng ta nhất."
Ngay sau đó, người nhà họ Trần lại bàn tán.
"Đúng vậy, con nhóc Thanh Thanh chính là sự uy hiếp lớn nhất với chúng ta."
"Chỉ cần giết chết Thẩm Lãng, như vậy thì Thi Thanh Thanh sẽ không còn bất kỳ tính uy hiếp nào đối với nhà họ Trần chúng ta cả."
"Thế nhưng mà Thi Thanh Thanh mới là người thừa kế của Thi Bất Du.
Bây giờ chúng ta chiếm đoạt tài sản của bố con nhóc đó, nếu thật sự bị kiện tụng thì nhất định chúng ta sẽ thua."
"Cứ dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, giết luôn cả Thi Thanh Thanh đi!"
"Đúng! Giết hết đi! Làm như vậy sau này sẽ bớt lo hơn!"
Những người trong nhà họ Trần này quả là những kẻ lòng lang dạ sói.
Nếu lúc trước không có Thi Bất Du thì bọn họ vẫn đang bày bán hàng vỉa hè, bán thuốc diệt chuột.
Vậy mà đàn sói con này lại bất ngờ nảy sinh ý đồ muốn giết cả Thi Thanh Thanh.
Nên nhớ là Thi Thanh Thanh và bọn họ là họ hàng với nhau, hơn nũa còn có quan hệ huyết thống rất gần.
Lòng tham thực sự có thể khiến cho người ta lầm đường lạc lối.
Trần Bình nói với giọng điệu bình thản: "Những gì mọi người nói rất có lý.
So với Thẩm Lãng thì hiện tại Thi Thanh Thanh mới là mối đe dọa lớn nhất.
Con nhóc ấy là con gái của Thi Bất Du và cũng là người thừa kế đầu tiên, nhưng chỉ cần con nhóc ấy chết đi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới thì uy hiếp này sẽ không còn tồn tại nữa!"
Đúng lúc này, Trần Huy cũng lớn tiếng nói: "Thưa các chú, các thím, tất cả mọi người có hiểu không? Nhất định chúng ta không thể để con nhóc Thi Thanh Thanh ấy sống trên đời này, để cho con nhóc ấy vĩnh viễn câm miệng thì chỉ có một phương pháp xử lý chắc chắn nhất, đó chính là để cho con nhóc ấy chết đi, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này!"
Lòng dạ của Trần Huy và Trần Bình thật sự vô cùng độc ác, đúng ra là đã đạt đến trạng thái điên cuồng.
Tám giờ tối, tại Khách sạn Phúc Lâm.
Trần Bình, Trần Dương và Trần Huy đã hùng hùng hổ hổ đến đây.
Trong thang máy, ba người nói chuyện với nhau.
Từ biểu cảm của bọn họ, có thể thấy được rằng cả ba đều vô cùng hào hứng, có vẻ như cực kỳ mong chờ bữa tiệc rượu đêm nay.
"Ông nội, bố, nghe nói đêm nay Tổng giám đốc Diêm Hoa sẽ đích thân tiếp đãi ba người chúng ta, như vậy người nhà họ Trần chúng ta vẻ vang rồi."
"Trần Huy, con nói đúng, người nhà họ Trần chúng ta sẽ nở mày nở mặt.
Từ nay về sau bố sẽ là thành viên của Công ty Truyền thông và Văn hóa Hải Thiên rồi."
“Đúng vậy, Trần Huy, đợi lát nữa gặp Tổng giám đốc Diêm Hoa thì phải khách sáo một chút, phải nịnh nọt, hiểu không?” Trần Bình nhấn mạnh.
Cả Trần Dương và Trần Huy đều nhanh chóng gật đầu, trên gương mặt vẫn không kiềm chế được mà nở nụ cười phấn khích.
Cũng không còn cách nào khác, người nhà họ Trần chưa từng trải sự đời, sắp được ăn cơm uống rượu với các ông lớn trong ngành nên đương nhiên bọn họ cảm thấy vô cùng hào hứng.
Chẳng mấy chốc thang máy đã lên đến tầng tám.
Trong phòng 803.
"Chà! Là một phòng bao sang trọng!" Trần Huy phấn khích nói.
Trần Bình lạnh lùng liếc nhìn Trần Huy một cái, ông ta nói: "Phấn khích làm cái gì, cháu chưa từng trải sự đời sao? Chẳng có tiền đồ gì cả!"
Trần Huy cười xấu hổ, anh ta nói: "Ông nội, đây chính là phòng bao sang trọng trong khách sạn năm sao.
Khách sạn Phúc Lâm trâu bò quá đi."
"Trâu bò thì sao, đừng có tỏ ra quê mùa như vậy.
Đợi lát nữa gặp Tổng giám đốc Diêm Hoa thì càng phải có chừng có mực." Trần Bình cảnh báo.
Ngay khi ba người vừa đến cửa, nhân viên phục vụ đã tiếp đón bọn họ đi vào.
Sau khi ba người này bước vào trong phòng bao 803, bọn họ lập tức nhìn thấy Diêm Hoa đang ngồi trước bàn rượu.
"Tổng giám đốc Diêm Hoa, xin chào ông, tôi là Trần Bình, chủ tịch hiện tại của công ty nhà họ Trần."
"Tổng giám đốc Diêm Hoa, xin chào ông, tôi là Trần Dương, con trai của Trần Bình, hiện đang là phó chủ tịch của công ty nhà họ Trần."
"Tổng giám đốc Diêm Hoa, tôi là Trần Huy, chắc không cần phải giới thiệu nữa chứ."
Tất cả người của ba thế hệ nhà họ Trần đều chủ động chào hỏi một cách nhiệt tình, bắt tay với Diêm Hoa.
Thái độ của Diêm Hoa không nóng không lạnh, dường như không thể nhìn ra được lúc này ông ta đang nghĩ gì.
"Sau khi ký hợp đồng, bữa tiệc rượu sẽ được bắt đầu."
Diêm Hoa nói chuyện làm ăn trước, sau đó mới nói sang chuyện khác, đây là nhiệm vụ mà Thẩm Lãng giao cho ông ta.
Cần phải chắc chắn ký được hợp đồng trước, đợi đến khi có được sáu mươi điểm trong tay thì mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
“Được rồi, Tổng giám đốc Diêm Hoa, mọi việc đều nghe theo ông hết, trước tiên chúng ta hãy ký hợp đồng.” Trần Huy vừa nở nụ cười vừa nói.
Trần Bình và Trần Dương ở bên cạnh cũng gật đầu, biểu thị thái độ đồng ý với câu nói của Diêm Hoa.
Sắc mặt của Diêm Hoa vô cùng bình thản, lấy bản hợp đồng ra đưa cho người nhà họ Trần.
“Mấy người xem lại một lần nữa đi, sáu mươi điểm, không được ít hơn chút nào, nếu không thì cũng đừng hợp tác.” Diêm Hoa vẫn giữ thái độ như trước, tỏ ra vô cùng cưỡng ép.
Mà ba người nhà họ Trần đều gật đầu, nhận lấy bản hợp đồng, cả ba người cùng nhau lật xem.
Nhân lúc ba người nhà họ Trần kiểm tra bản hợp đồng, Diêm Hoa đã gửi một tin nhắn cho Thẩm Lãng.
"Cậu chủ, ba phút nữa cậu có thể vào được."
Lúc này, Thẩm Lãng đang ở trong một phòng bao khác.
Sau khi nhận được tin tức của Diêm Hoa, khóe miệng của anh nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt.
Người nhà họ Trần chỉ vì lợi ích trước mắt mà khiến cho đầu óc mê muội, không để ý hậu quả tiềm tàng, bọn họ cho rằng có thể làm rung chuyển trời đất, nhưng thực tế đó chẳng qua chỉ là kiến càng rung cây mà thôi.
Sau khi người nhà họ Trần xem xét bản hợp đồng xong, cả ba người bàn bạc với nhau một lúc, cảm thấy hợp đồng không có vấn đề gì.
“Tổng giám đốc Diêm Hoa, chúng ta ký hợp đồng thôi.” Trần Bình nói.
Diêm Hoa gật đầu, không mở miệng.
Sau đó, Trần Bình thay mặt cho công ty nhà họ Trần, ký tên và đóng dấu vân tay của mình ở một số nơi trong hợp đồng.
"Tổng giám đốc Diêm Hoa, đã ký xong rồi.
Từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà.
Sau này kính mong Tổng giám đốc Diêm Hoa chiếu cố nhiều hơn." Đôi mắt già nua của Trần Bình nheo lại, mím môi nở nụ cười.
"Được, cứ như vậy đi.
Từ nay về sau tất cả hành lang triển lãm tranh và phòng làm việc của Thi Bất Du đều do Công ty Truyền thông và Văn hóa Hải Thiên điều hành." Diêm Hoa nói xong thì lấy lại bản hợp đồng.
"Đúng rồi Tổng giám đốc Diêm Hoa, ông đã đồng ý rằng tối nay sẽ bắt thằng nhóc Thẩm Lãng kia tới đây.
Nếu không giải quyết được thằng nhóc này thì nó sẽ luôn là một mối đe dọa." Trần Huy nói.
“Ồ, cậu nói cậu ấy à, đợi một lát nữa cậu ấy sẽ tới đây.” Diêm Hoa nở nụ cười lạnh lùng.
Ba người nhà họ Trần này vẫn chưa biết mọi chuyện, vẫn rất chờ mong sẽ dạy dỗ Thẩm Lãng như thế nào.
Đầu tiên phải bắt Thẩm Lãng quỳ xuống lạy, sau đó lột quần áo của anh rồi ném trên đường, sau đó đánh gãy chân tay của Thẩm Lãng, để anh không thể làm đàn ông được nữa, cuối cùng cho vào bao tải rồi ném xuống biển cho cá ăn.
Ngay khi ba người nhà họ Trần đang bàn bạc với nhau về các trình tự để trả thù Thẩm Lãng thì anh cũng đã vào trong phòng bao.
Thẩm Lãng chủ động đi tới đây, bên cạnh anh cũng không có bất kỳ người nào khác lôi đến, mà trên người cũng không hề bị trói bằng dây thừng, có thể nói là không có bất luận kẻ nào cưỡng ép.
Ba người nhà họ Trần bị sự phấn khích xông lên đầu đến nỗi choáng váng đầu óc.
"Ha ha, Thẩm Lãng, cuối cùng thì cậu cũng xuất hiện rồi.
Đêm nay người nhà họ Trần chúng tôi sẽ "tiếp đãi" cậu thật tốt!"
"Nếu đêm nay không khiến cậu tàn phế thì chúng tôi sẽ không mang họ Trần nữa!"
"Cậu muốn tôi đánh gãy tay trái hay tay phải của cậu trước đây? Ha ha ha!"
Đối mặt với tiếng cười điên cuồng của ba người nhà họ Trần, Thẩm Lãng lại tự mình khóa trái cửa phòng bao lại.
"Thẩm Lãng! Anh điên rồi sao? Ha ha, vậy mà anh lại từ bỏ kháng cự, ngay cả chạy trốn cũng không muốn!" Trần Huy tiếp tục cười to.
"Chạy trốn? Tại sao tôi phải trốn? Đêm nay, bữa tiệc rượu này là chuẩn bị riêng cho ba con sói mắt trắng các người.
Tôi muốn các người phải nhận lỗi với thầy của tôi!".
Danh Sách Chương: