Thẩm Lãng gật gật đầu, còn nhấc ly cà phê trên bàn lên uống một ngụm, nói: “Trước khi tôi uống hết ly cà phê này, người của cậu vẫn không đến thì hôm nay toàn bộ các cậu đều đến khoa chỉnh hình của bệnh viện để nằm viện đi!”
Câu nói này khiến thanh niên đầu húi cua cùng mấy đồng bọn bị dọa đến toàn thân run cầm cập.
Xem ra bọn họ đối với Thẩm Lãng đã sinh ra tâm lý ám ảnh vô cùng mãnh liệt rồi.
Thanh niên đầu húi cua cầm lấy điện thoại gọi đi, bởi vì Thẩm Lãng vẫn còn ở trước mặt, gã ta cũng không dám quá hung hăng mắng chửi, chỉ là trình bày lại tình hình.
Chưa đến hai phút sau, người được gã ta gọi đã đến rồi.
Lúc này Bàng Hồng chỉ dẫn một người vào tiệm cà phê, mà người này lại khiến Thẩm Lãng vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn có chút hối hận về sự kiêu căng quá đà của bản thân.
Đây vậy mà lại là Thiền Vân.
“Ông chủ Bàng, chính là hắn!” Thanh niên đầu húi cua chỉ vào Thẩm Lãng nói.
Bàng Hồng nhìn Thẩm Lãng nhưng lại không cảm thấy có chút bất ngờ nào, trái lại còn lộ ra nụ cười đắc ý.
“Thằng nhóc cậu đến đúng lúc lắm, cậu không tìm tôi, tôi còn muốn tìm cậu đó!” Bàng Hồng cười lạnh nói.
Vào lúc này lực chú ý của Thẩm Lãng đều ở trên người Thiền Vân, căn bản anh không chú ý đến Bàng Hồng.
Mà Thiền Vân bày một dáng vẻ ung dung bình thản đứng bên cạnh Bàng Hồng.
“Đã lâu không gặp!” Thẩm Lãng nhìn Thiền Vân nói.
Anh không ngờ rằng Thiền Vân sao lại có quan hệ với nhà họ Bàng, nếu là như thế, Thẩm Lãng vạn lần không dám đơn độc một mình hẹn gặp Bàng Hồng.
Hơn nữa từ tình báo của 9526 thì xem ra Thiền Vân xuất hiện tại thành phố Giang Nam mà một chút động tĩnh cũng không có, có thể thấy Thiền Vân người này vô cùng khó ứng phó.
“Không ngờ rằng cậu còn nhớ tôi, tôi còn nghĩ rằng cậu đã quên tôi rồi chứ!” Thiền Vân khinh thường mà nhìn Thẩm Lãng, trong ánh mắt đều lộ lên ý vị khinh miệt.
“Xem ra ông định giúp đỡ cho nhà họ Bàng rồi?” Thẩm Lãng nhàn nhạt hỏi.
“Tôi giúp ai không giúp ai không cần phải giải thích với cậu! Còn nữa, cậu cảm thấy những người mà cậu tìm đến để điều tra tôi, tôi sẽ không biết sao?” Thiền Vân giễu cợt nói.
Thẩm Lãng hít sâu một hơi, lão già này vậy mà lại biết 9526 đang điều tra ông ta.
Thế nên đột nhiên ông ta lại xuất hiện ở đây, Thẩm Lãng cũng không cảm thấy bất ngờ nữa, chỉ là có chút hối hận bản thân đã quá lơ là rồi!
“Nói ra điều kiện đi, nếu như có thể, tôi so với bọn họ có thể cho ông nhiều hơn!” Thẩm Lãng nói.
Ngay lúc này Bàng Hồng ở một bên khóe miệng nhếch lên, lộ ra đầy sự khinh bỉ, nói: “Thằng nhãi cậu không phải rất ngông cuồng sao? Bây giờ liền muốn mua chuộc người của bên này rồi?”
Thẩm Lãng khinh miệt mà nhìn lấy Bàng Hồng, nếu không phải Thiền Vân đang ở đây, anh hôm nay tuyệt đối có thể đánh Bàng Hồng một trận đến mức bố mẹ đều nhận không ra, thế nhưng hiện tại Thẩm Lãng lại không dám ra tay dễ dàng thế.
Thậm chí Thẩm Lãng còn ngầm cảm nhận được, thân thủ Thiền Vân và cả khí chất mà ông ta đang tỏa ra, so với lần đầu gặp còn mãnh liệt hơn!
“Được rồi, quỳ xuống dập đầu nhận tội với tôi, thì có lẽ hôm nay tôi còn có thể tha cậu một lần đó!” Bàng Hồng nói.
“Nếu không thì sao?” Thẩm Lãng hỏi ngược lại.
“Nếu không, vậy thì xin lỗi rồi!” Bàng Hồng hôm nay đưa Thiền Vân đến, vậy thì căn bản không định tha cho Thẩm Lãng.
Nói hết, Bàng Hồng lùi sau một bước, nhường lại chỗ cho Thiền Vân.
Thiền Vân cũng là một chút nể tình cũng không có, hai mắt híp lại, đôi chân phát ra lực mạnh, hướng về phía Thẩm Lãng xông tới.
Nắm tay gào rít theo gió mà đến, Thẩm Lãng một chút lơ là cũng không dám.
Sau khi Thẩm Lãng nghiêng người né qua, lực đánh của Thiền Vân vẫn chưa tan, ở trong tình huống này nếu Thẩm Lãng ra tay thì đã là thời cơ hoàn hảo.
Nhưng tốc độ của Thiền Vân quá nhanh, căn bản không đợi đến khi Thẩm Lãng ra tay, nhanh chóng ra chiêu, đòn tấn công vào phần chân của ông ta đã tới.
Thẩm Lãng giương hai tay ra, gắng gượng chống lại cú đá của Thiền Vân.
Sức lực của Thiền Vân vô cùng lớn, khiến tay của Thẩm Lãng có cảm giác như có chút tê dại, thân người lùi lại về sau cả mấy bước mới ổn định lại được.
Thiền Vân khẽ cười lạnh, nói: “Không ngờ rằng cậu còn có chút bản lĩnh, nếu không tôi quả thật còn có chút thất vọng đó!”
Lời nói vừa dứt, Thiền Vân lần nữa khởi động tấn công, động tác vẫn nhanh mạnh như cũ, khiến mấy người thanh niên đầu húi cua nhìn đến máu sôi mạch nổi.
Đến cả cô phục vụ nữ ban nãy cũng đi ra khiến Thẩm Lãng có chút hỗn loạn rồi!
Dù sao Thẩm Lãng là vì cô ấy mà ra mặt nên mới rước lấy phiền phức này, nếu như thật sự bị người ta đánh, nội tâm cô ấy làm sao có thể cho qua chứ?
Nữ phục vụ đi đến quầy pha chế vội vàng nhấc lấy điện thoại liền muốn gọi đi.
Nhưng vào lúc này chủ tiệm cà phê lại đột nhiên xuất hiện, đem điện thoại của nữ phục vụ trực tiếp dập tắt!
“Chuyện không có liên quan đến chúng ta, đừng nhúng tay vào.
” Chủ tiệm nói.
Nhân viên phục vụ căng thẳng lắm rồi, sao có thể nói không liên quan đến cô ấy được cơ chứ, chuyện này vốn dĩ bởi vì cô mà xảy ra.
“Nhưng bởi vì vì tôi nên anh ấy mới rước vào phiền phức này vào người mà.
” Nhân viên phục vụ nói.
“Chuyện này không được quản! Đừng gây thêm rắc rối cho tiệm!” Chủ quán quát mắng nói.
Nhân viên phục vụ gấp đến viền mắt ngấn nước, bởi vì vào lúc này Thẩm Lãng đã bị dồn vào chân tường rồi.
Vốn dĩ Thẩm Lãng cảm thấy bản thân ít nhiều có thể cùng Thiền Vân ngang tài ngang sức, nhưng giao thủ càng lâu, anh càng kinh ngạc, thân thủ của ông ta này so với tưởng tượng của anh còn kinh khủng hơn!
Thẩm Lãng bị dồn ép vào chân tường.
Rất rõ ràng, một mực nhượng bộ, vốn không đủ khiến Thiền Vân phát huy sức mạnh đến cực độ.
“Ông so với trong tưởng tượng của tôi lợi hại hơn rất nhiều!” Thẩm Lãng nhàn nhạt nói.
Lúc này mà Thẩm Lãng vẫn còn cười được, dũng khí này cũng thật sự khiến trong lòng Thiền Vân có chút bội phục.
“Vậy sao, vậy cậu cảm thấy lần này thế nào!” Thiền Vân khẽ cười, đột ngột vung nắm tay ra.
Nắm tay gào rít hướng thẳng phía trán của Thẩm Lãng vung tới, gió rít bên tai khiến trong lòng Thẩm Lãng kinh hãi!
Bùm!
Ngay lúc nắm tay của Thiền Vân va vào trên vách tường.
Cả bức tường tựa hồ như đang lay chuyển!
Mà vào lúc nắm tay và vách tường va đập vào nhau, liền phát ra một âm thanh cực kì lớn, chỉ thấy thân tường vậy mà lại nứt ra một vết nứt nhẹ!
Mấy người thanh niên đầu húi cua nhìn đến ngớ ra.
Nhân viên phục vụ trong tiệm cà phê cũng bị dọa đến tròng mắt mở to.
Thẩm Lãng cũng có chút sợ rồi, cái đấm này vẫn chưa đánh vào đầu của anh, nếu đánh vào trên người một cú liền đủ lấy cái mạng của anh rồi.
Thế nên vào lúc mọi người đều vì nắm đấm mà kinh hãi đến biến sắc, Thiền Vân ngay lúc này đột nhiên thu lại nắm đấm.
Hai tay chắp về sau, nhìn lấy Thẩm Lãng.
Trong lòng Thẩm Lãng cũng vô cùng kinh ngạc, tại sao ngay lúc này Thiền Vân lại thu tay?
“Ông Thiền Vân, đừng bỏ qua cho anh ta!” Bàng Hồng nhìn thấy Thiền Vân thu tay về thì cảm thấy vô cùng bất mãn, vội vàng thúc giục.
Thiền Vân quay đầu, sắc mặt nghiêm túc lườm Bàng Hồng một cái, quát lên: “Thiền Vân tôi đã làm việc còn cần ông dạy sao?”
Bàng Hồng bị dọa đến mặt biến sắc, nhanh chóng nở một nụ cười tạ lỗi, nói: “Đúng đúng đúng! tôi không dám, không dám!”
Vào lúc này Thẩm Lãng hít sâu một hơi, gắng kìm nén nổi kinh hãi trong lòng, mở miệng nói: “Sao thế, không đánh nữa à?”
Thiền Vân giờ mới quay đầu qua, nhìn lấy Thẩm Lãng, sau khẽ cười nói: “Trước khi tôi ra tay trong lòng đã thề rằng, nội trong ba chiêu nếu không đánh bại đuọc cậu, thì hôm nay tha cho cậu một mạng! Ban nãy đã ra hết ba chiêu, cậu đi đi!”
Thẩm Lãng nghe xong lời này bất giác thở dài một hơi, Thiền Vân là một cao thủ kiêu ngạo như thế, có thể nói như vậy, hôm nay bản thân cũng xem là an toàn rồi.
“Vậy chẳng lẽ ông không sợ ngày sau tôi báo thù ông hay sao? Thẩm Lãng cười nói.
.
Danh Sách Chương: