“Chu Linh, anh đến khách sạn rồi, em với bạn mình đến chưa?” Thẩm Lãng hỏi.
“Anh, bọn em đến rồi, đang ở dưới lầu, nhưng đây có thật là nơi tổ chức sinh nhật cho em không?” Chu Linh trả lời.
“Thật, vậy bây giờ anh xuống dưới…” Thẩm Lãng cười đáp, nói xong anh liền cúp máy.
“Sao vậy anh Thẩm? Có cần phải chuẩn bị thêm gì nữa không ạ?” Trần Nhất Đơn ngờ vực hỏi Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng xua tay nói: “Chu Linh đang ở dưới lầu rồi, em ấy cũng không quen thuộc nơi này nên tôi xuống đón em ấy”.
Trần Nhất Đơn liền nở một nụ cười đáp: “Anh Thẩm, anh là khách quý, những việc như thế này cứ giao cho tôi đi, để tôi đi đón cậu ấy, hơn nữa đây vốn dĩ là việc chúng tôi nên làm mà”.
Thẩm Lãng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, thế làm phiền quản lý Trần rồi”.
Trần Nhất Đơn mỉm cười rồi bước đi trên đôi giày cao gót cao mười phân xuống dưới lầu đón Chu Linh.
……
Mà lúc này, Chu Linh đã cùng với người người bạn của mình đã ở dưới lầu, khi nhìn thấy tòa cao ốc của khách sạn Vân Mạn và cửa vào được trang hoàng lộng lẫy khiến Chu Linh thảng thốt.
Bây giờ cô mới biết tại sao nhóm bạn của cô lại không tin cô có thể tổ chức sinh nhật được ở một nơi như thế này, chính cô còn không tin vào mắt mình nữa là.
Những người bạn học của Chu Linh thấy không đi vào liền cảm thấy sốt ruột.
“Chu Linh, chẳng lẽ cậu định nói chỗ khách sạn này bị hoãn rồi, sẽ dời sang một địa điểm khác ư?”
“Tôi nói rồi, sao có thể tổ chức sinh nhật ở khách sạn Vân Mạn được cơ chứ, buồn cười thật, Chu Linh câu định làm trò gì vậy?”
“Hay là bọn mình đến cửa hàng đồ ăn nhanh nhanh bên cạnh đi, tôi đói rồi!”
Một vài người bạn học cười tỏ vẻ khinh thường, chuẩn bị xem trò cười thì lúc này lớp trưởng Vương Hải đang ở sau đám đông tay cầm tay nói chuyện với bạn gái của mình cũng thỉnh thoảng đưa mắt qua chỗ Chu Linh.
Bốn năm đại học, Vương Hải đã từng theo đuổi Chu Linh một khoảng thời gian, nhưng sau khi biết hoàn cảnh gia đình của Chu Linh, Châu Hải liền từ bỏ và quay ra chọn một cô gái không xinh bằng Chu Linh nhưng có điều kiện gia đình tốt hơn cô, Kiều Phỉ.
Ngay khi Chu Linh vừa nói chuyện xong với Thẩm Lãng, Vương Hải liền híp cười đi đến chỗ cô nói: “Chu Linh, em đừng nói với anh, người anh trai đó tổ chức sinh nhật cho em nha, cho dù có là anh ruột của em cũng không bỏ ra một số tiền lớn như thế để đặt chỗ ở Vân Mạn”.
Lúc đó, Kiều Phi đứng bên cạnh mặt khinh khỉnh nói: “Đây là khách sạn sáu sao, trước kia bố tôi phải tiếp một nhân vật lớn nên mới đến đây có một lần, đừng nói là cậu, cả cái thành phố Giang Nam này người có thể tới đây ăn cơm cực kỳ ít! Tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thì phải tốn bao nhiêu tiền cơ chú? Chắc chắn không dưới ba trăm triệu…’
“Phi Phi, nhân vật lớn mà bố em mời rốt cuộc là ai vậy, sao em lại không giới thiệu cho anh”.
Vương Hải cười nói với Kiều Phi.
“Anh yêu, chỉ cần anh đối xử tốt với em, sau này em sẽ nhất định để bố em giới thiệu cho hai người làm quen, hơn nữa sản nghiệp của gia đình sau này cũng sẽ là của em, mà của em thì cũng là của anh đúng không!” Nghe Kiều Phi nói như vậy, Vương Hải lập tức ôm chầm lấy rồi hôn lên gương mặt cô ta một cái.
Nhìn thấy hai người bọn họ thể hiện tình cảm ngay trước mặt, các bạn học xung quanh cũng ồ lên theo.
Ngược lại Chu Linh không hề để ý đến bọn họ, cô liên tục nhìn điện thoại của mình lẩm bẩm: “Anh tôi mới gọi điện thoại cho tôi nói anh ấy sắp đến đón tôi rồi”.
Thật ra trong lòng Chu Linh cũng không chắc chắn, đặc biệt là sau khi chính mắt nhìn thấy khách sạn Vân Mạn này, cô không biết Thẩm Lãng lại đặt tiệc ở đây.
Vương Hải lắc đầu cười, sâu trong ánh mắt mang theo ý khinh thường: “Em cứ luôn miệng gọi anh trai, anh trai, nghe thật thân thiết.
Chu Linh à, đừng để bị người khác lừa, anh nghe nói những tên lừa đảo này rất thích giả làm người có tiền để gạt những cô gái như em đó”.
Chu Linh liếc Vương Hải một cái, cắn chặt môi, đôi mắt cực kỳ ảm đạm.
Người khác nói gì về cô, cô đều có thể bỏ qua nhưng động đến Thẩm Lãng thì cô nhất định không nhẫn nhịn, Chu Linh nổi giận tới mức cả người run lên.
Đứng cạnh Chu Linh là người bạn thân ở đại học duy nhất của cô, Trương Tịnh Di.
Trương Tịnh Di là lớn hơn Chu Linh một vài tuổi, cũng là đàn chị khóa trên của cô, hai người tình cờ quen biết nhau ở trường đại học, tâm đầu ý hợp nên trở thành những người bạn cực kỳ thân thiết.
Trương Tịnh Di nắm chặt tay Chu Linh sau đó liền nói với Vương Hải: “Cậu không thấy có chút quá đáng sao? Cậu có còn là lớp trưởng không vậy! Nghe nói hồi còn đi học cậu còn từng theo đuổi Chu Linh, giờ có bạn gái rồi thì đi bắt nạt Chu Linh sao?”
“Hơn nữa, anh trai tổ chức sinh nhật cho Chu Linh, cho dù có là một quán ăn nhỏ cũng là chuyện gia đình nhà người ta, đâu có tiêu đến tiền của cậu? Cậu không có tư cách chĩa mũi vào việc của người khác”.
“Chị!” Sắc mặt Vương Hải ngay lập tức xám xịt lại, nhất là khi còn nhắc đến chuyện lúc đầu anh theo đuổi Chu Linh trước mặt Kiều Phi, đây rõ ràng là không muốn anh ta ngóc đầu lên mà.
Nhưng Vương Hải lại không thể tỏ ra bất kỳ thái độ gì, nếu không anh ta sẽ không biết ăn nói thế nào trước mặt Kiều Phi.
“Bỏ đi, nể mặt chị là đàn chị khóa trên nên tôi cũng không muốn ở đây so đo nữa! Tôi thấy có lẽ là tổ chức ở cửa hàng đồ ăn nhanh bên kia, chúng ta mau đi thôi!” Nói xong Vương Hải liền cầm tay bạn gái của mình đi tới cửa hàng bên kia.
“Đúng thật là, còn tưởng là đặt chỗ ở Vân Mạn nữa chứ, đúng là nực cười!”
“Thôi được rồi, mau đi thôi, tí nữa bảo vệ lại ra đuổi chúng ta đi đó, mất mặt lắm”.
“Đúng là cạn lời mà, có cái sinh nhật thôi mà hại chúng ta phải đi đi lại lại thế này”.
Dưới sự chỉ đạo của lớp trưởng, các bạn cùng lớp xung quanh Chu Linh cũng lần lượt rời đi theo anh ta.
Nhưng bọn họ chưa đi được mấy bước, liền bị tiếng của một người phụ nữ gọi lại.
“Chào mọi người, xin hỏi ai là cô Chu Linh vậy ạ, anh trai cô ấy đang đợi mọi người ở bên trong!” Trần Nhất Đơn mặc bộ đồng phục vừa vặn ôm lấy người, khuôn mặt xinh đẹp nói với Chu Linh trong nhóm người.
Ai nấy đều cực kỳ sửng sốt, quay người nhìn tấm bảng tên trước ngực Trần Nhất Đơn, quản lý tiền sảnh khách sạn Vân Mạn! Chu Linh do dự một lúc mới bước lên phía trước nói nhỏ: “Em là Chu Linh, chị...chị vừa rồi nói anh trai em đang ở bên trong đúng không?”
Trần Nhất Đơn khách sáo cười, nắm lấy cánh tay của Chu Linh nói: “Chu Linh, em đúng là rất xinh đẹp, mau gọi bạn của em qua đây đi, anh Thẩm đợi bọn em rất lâu rồi!”
Sự nhiệt tình của Trần Nhất Đồng khiến cho Chu Linh trong phút chốc không biết phản ứng thế nào liền hỏi cô: “Chị có chắc là anh Thẩm không?”
Trần Nhất Đơn cười nói: “Chắc chắn, sao lại nhầm được, anh Thẩm đã dặn dò chị xuống đây đón mọi người mà! Em không đến làm sao bữa tiệc có thể bắt đầu được!”
Trần Nhất Đồng quay sang phía bạn học của Chu Linh nói: “Chào mừng mọi người đến khách sạn Vân Mạn tham gia bữa tiệc sinh nhật của cô Chu Linh, hy vọng hôm nay mọi người sẽ chơi thật vui vẻ”.
Khi Trần Nhất Đơn vừa nói xong, mọi người nhất thời rơi vào tĩnh lặng.
Mấy người bạn cùng lớp của Chu Linh ai cũng mắt chữ a mồm chữ o, không dám tin đây là sự thật…
Vương Hải và Kiều Phi cũng đứng bất động tại chỗ, vẻ mặt cực kỳ khó coi, anh ta vừa rồi còn chế nhạo người anh trai kia của Chu Linh là một tên lừa đảo, không ngờ rằng ngay sau đó liền bị cho một cú tát như vậy, đúng là mất mặt mà.
Ngay cả Trương Tịnh Di ở bên cạnh cũng bị dọa hết hồn, không kịp phản ứng gì.
“Mọi người xem đi, Chu Linh đâu có lừa ai, là mọi người không tin cô ấy thôi, giờ còn không mau vào trong đi!” Trương Tịnh Di nói..
Danh Sách Chương: