Mục lục
Vạn Cổ Ma Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46

“Tiền bối nói đùa rồi, ở trước mặt tiền bối, chỉ e là ta đã bị nhìn thấu rồi.” Lâm Tiêu cười đáp.

Sau khi kiếm ý tăng lên, hắn đã có thể miễn cưỡng cảm nhận được.

Tu vi thực lực của ông lão gác cổng Tàng Công các này, tuyệt đối là trên Toàn Đan cảnh.

Kiếm Ma Tông tổng cộng có được mấy vị cường giả Toàn Đan cảnh đây.

Ông lão này nhất định có một thân phận siêu phàm.

“Nhóc con, bái ta làm thầy thấy sao, bên phía lão Cảnh ta sẽ đi nói giúp ngươi!” Lão Mục vô cùng vui vẻ nói.

Lâm Tiêu choáng váng.

Hắn không ngờ ông lão này lại trực tiếp muốn nhận hắn làm đồ đệ.

Trần trưởng lão đứng bên cạnh đã nghe thấy mà ngu người luôn rồi.

Mục, Mục lão vậy mà lại muốn nhận đồ đệ rồi à.

Shh__

Đây là một tin tức cực lớn đó.

Nhưng mà trong lời Mục lão sao lại nhắc tới Cảnh lão nhỉ.

Lẽ nào….

Trong lòng Trần trưởng lão sinh ra một suy nghĩ hoang đường, lẽ nào tên tiểu quỷ này cũng được Cảnh lão nhắm trúng rồi.

Nếu thật sự là như vậy.

Vậy thì tin tức này lại càng kinh khủng hơn, càng khó tin hơn rồi.

Trần trưởng lão vừa nghĩ tới Cảnh lão, cả người đều rét run.

Nếu nói Mục lão đã khiến ông ta cảm thấy cao không với tới rồi, vậy thì Cảnh lão ở Kiếm Ma tông chính là một sự tồn tại cấm kỵ.

Ngoại trừ ông ta và một vài bậc trưởng bối của Kiếm Ma tông, không ai biết Cảnh lão đại diện cho điều gì.

Không ngờ tên tiểu quỷ này lại có vận may lớn đến thế.

“Thôi bỏ đi, nhóc con nhà ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, đợi tham gia xong cuộc khảo thí ngoại môn này, ta cùng ngươi đi tìm lão già chết tiệt kia.” Thấy Lâm Tiêu do dự, Mục lão cũng không muốn làm khó hắn nữa.

Dù gì ông ta cũng chỉ là nhất thời vui sướng nên nói ra vậy thôi.

Nếu thật sự tiền trảm hậu tấu mà cướp tên nhóc này đi, lỡ lão già chết tiệt kia tìm ông ta liều mạng thì phải làm sao.

“Được!” Lâm Tiêu cũng thở phào một hơi.

Chuyện bái sư này có ý nghĩa phi phàm trong thế giới huyền huyễn, hắn không hoàn toàn hiểu đối phương, thì nói gì tới bái sư chứ.

Mục lão gật đầu, sau khi bước vài bước, người đã xuất hiện trên đài cao của quảng trường rồi.

Trần trưởng lão thấy vậy, quay đầu lại khách khí nói với Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, ngươi có thể tiếp tục khảo thí rồi.”

Lâm Tiêu nhìn Thử Kiếm thạch ở phía trước.

Hắn tùy ý phất tay một cái, đánh lên trên.

Một con số hiện ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK