*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Tiêu khẽ gật đầu, bọn họ đã ở cạnh nhau đến trăm năm cho nên chỉ cần liếc mắt cũng hiểu ý của đối phương. Can Anh Túc nhận được sự cho phép mới dùng cách thức truyền âm nói cho cô cô nhà mình biết.
Ngay lập tức Can Văn Văn sững người, đến nửa ngày sau vẫn đứng im. Một lúc sau Can Văn Văn mới truyền âm lại cho Can Anh Túc. Cảm xúc của Can Văn Văn thay đổi bằng mắt thường có thể nhìn thấy được.
Điều này làm cho mọi người đứng xung quanh đều tò mò, trưởng công chúa điện hạ đã nói cái gì?
Lâm Tiêu đi qua chào hỏi quân vương Đại Can và Đằng lão, sau đó đi tới trước bài vị của Kiếm Ma tông nhẹ nhàng giơ tay, bài vị lập tức bị một ngọn lửa nuốt chửng. Những thứ không may mắn này tốt nhất không nên có. Bực mình.
Hắn không thắp hương cũng chả bái lạy, chỉ nhẹ nói một câu nhưng chỉ có bản thân hắn nghe thấy: “Tông chủ, Mục lão, Cảnh lão và các đồng môn khác, hãy đợi ta, ta nhất định đưa mọi người quay về.”
Vì vậy một buổi tế lễ long trọng và phô trương được dừng lại trước khi nó bắt đầu. Hơn nữa Lâm Tiêu cũng nói sau này không cần tổ chức những thứ này nữa. Quân vương Đại Can đương nhiên không phản đối.
Trên đường quay về Lâm Tiêu giải thích ngắn gọn với hai người về việc mất tích. Ngoài chuyện hắn giấu đi sự tồn tại của trái đất thì hắn kể cho bọn họ về việc bị kẹt trong không gian hư vô, sau đó vì vấn đề dòng chảy thời gian nên đã dùng trăm năm để tu luyện mới có thể quay lại thế giới này.
Quân vương Đại Can đương nhiên tin, ngoài ra ông ấy cũng không nghĩ được ra nguyên do nào khác để làm cho hai người này trốn thoát được khỏi sự truy giết của cường giả Đại Đế.
Sau khi mọi người quay lại hoàng cung Đại Can, Lâm Tiêu được sắp xếp ở một bên cung điện, Can Anh Túc ở ngay bên cạnh.
“Đại Tiêu Tiêu, bây giờ bắt đầu chưa?” Can Anh Túc đầy mong chờ hỏi.
“Không sớm thì muộn, hơn nữa độ kiếp sinh tử cảnh của mỗi người không giống nhau, đến lúc đó không biết xảy ra hiện tượng gì, muội cứ xem tình hình mà làm.” Lâm Tiêu dặn dò.
“Yên tâm! Có muội ở đây, không cần biết là ai sẽ không làm phiền tới huynh.” Can Anh Túc tự tin nói.
Với thực lực hiện tại của nàng, trong cái Đông Vực này còn ai là đối thủ nữa. Lâm Tiêu gật đầu ngồi xếp bằng bắt đầu điều chỉnh trạng thái trước khi đột phá. Can Anh Túc thấy vậy cũng lặng lẽ lùi ra ngoài.
Không biết đã qua bao lâu.
“Tâm thân đồng nhất, có thể bắt đầu.” Lâm Tiêu nhẹ giọng.
Ngay lập tức nguyên thần của Lâm Tiêu xuất hiện trên đỉnh đầu hắn tỏa ra ánh hào quang vàng kim chói lọi bao trùm lấy hắn. Dưới ánh hào quang này toàn bộ gân cốt xương tủy trên người hắn cũng phát sáng như ánh pha lê, thậm chí từng chân tóc cũng đang phát sáng.
Những luồng ánh sáng màu sắc khác nhau của ý cảnh cũng đang bao lấy thân hắn, từng tế bào trên người Lâm Tiêu đều bừng sáng, mà khí huyết trong người hắn lao lên trên trời hoá thành từng đường cổ văn.
Ầm!!! Cả hoàng cung Đại Can rung chuyển, một loại khí thế làm người ta kiếp sợ bao lấy tất cả. Kể cả khi Lâm Tiêu đã dặn dò trước nhưng cỗ khí thế này vẫn làm mọi người trấn kinh.
Danh Sách Chương: