Bất Tử Cốc?
Không ngờ ở đây mà cũng thu được tin tức của Bất Tử Cốc, chuyện này làm cho Lâm Tiêu cực kỳ ngạc nhiên. Đặc biệt là tông chủ Vạn Tượng tông đối với việc tường thuật về cơ duyên kia, không phải là bản thân bị cánh cổng phong ấn đánh bay hay sao?
Cánh cổng phong ấn……!
Giữa Huyền Thiên giới và Tôn Hoàng giới cách nhau ba cánh cổng phong ấn. Mỗi cánh cổng lại có thuộc tính sức mạnh khác nhau. Sau khi hắn đánh vỡ cánh cổng phong ấn thì tất cả Đại Đế đang chìm sâu vào giấc ngủ đều bị đánh thức.
Cường độ sức mạnh cơ thể của hắn cũng tiến hoá như bướm lột xác. Điều này làm cho Lâm Tiêu vô cùng tò mò về cánh cổng phong ấn kia. Nếu như hắn có thể phá nốt hai cánh cổng còn lại thì Huyền Thiên giới sẽ có thay đổi thế nào.
Hắn có thể thu hoạch được sự thăng tiến gì chăng?
Nói thì là vậy nhưng Lâm Tiêu cũng chả ngờ rằng nhanh như vậy đã có thể tìm ra tin tức của cánh cổng phong ấn thứ 2. Mới đầu hắn định xử lý mấy tên Đại Đế này và thế lực của chúng trước, sau đó mới tới Bất Tử Cốc tính sổ.
Xem ra bây giờ sau khi giải quyết xong Vạn Tượng tông thì cần phải đi Bất Tử Cốc ngay. Lâm Tiêu giải ngự ma ấn cho tông chủ Vạn Tương tông rồi bảo ông ta dẫn đường.
Được tông chủ Vạn Tượng tông dẫn đường đương nhiên cả đường vô cùng thuận lợi. Căn bản chả ai dám chặn lại, rất nhanh hai người đã tới nơi bế quan dưỡng thương của Đại Đế Vạn Tượng tông.
Đó là một mật thất được đặt trong cấm địa của Vạn Tượng tông, lúc hai người gần tới nơi thì từ bên trong đã truyền ra một giọng nói trầm thấp.
“Không phải ta đã dặn các ngươi không được tới gần làm phiền ta sao? Bên Bất Tử cốc đã có tin tức gì chưa?”
Đối diện với câu hỏi này tông chủ Vạn Tượng tồn mặt mày đau khổ. Một bên là chủ nhân của mình, một bên lại là lão tổ tông nhà mình. Loại ngự ma ấn này không thể tức khắc làm người ta quy thuận ngay.
Trong nội tâm tông chủ Vạn Tượng tông vô cùng hỗn loạn, sức mạnh của ngự ma ấn lại quá mạnh. Khi ông ta đang chuẩn bị mở miệng đáp thì chủ nhân đứng bên cạnh đã lên tiếng.
“Bạn cũ tới thăm mà không ra nhìn một cái à?” Lâm Tiêu nói.
Lời này vừa nói ra thì cả không gian rơi vào sự tĩnh lặng.
“Ngươi là ai?” Lão tổ Vạn Tượng tông trầm giọng hỏi.
Hiên nhiên ông ta nhất thời chưa thể nhận được ra khí tức của Lâm Tiêu.
“Vậy mà đã quên rồi? chúng ta còn nắm tay nhau cơ mà!” Mắt Lâm Tiêu ngày càng lạnh.
Lời này của hắn quả là không sai, lúc hắn từ tiên tinh bước ra đúng là hắn có nắm tay hư ảnh của hai Đại Đế.
Xoẹt!
Lâm Tiêu vừa ra hiệu thì tông chủ Vạn Tượng tông đã lập tức mở cửa tĩnh thất. Bên trong tĩnh thất không lớn có một lão trung niên mặt mũi trắng bệch đang ngồi đả toạ.
Mặc dù tinh thần ở trạng thái kém nhưng khí tức quanh thân đã vô cùng đáng sợ. Từng đợt quy tắc thiên địa không ngừng xoay quanh người ông ta, giống như đang từ từ chữa lành thần hồn.
“Ai cho các ngươi bước vào…..hả? ngươi…là ngươi!!! Tại sao ngươi ở đây!!”
Mặt Đại Đế Vạn Tượng tông lập tức biến sắc, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tiêu ông ta ngay lập tức nhận ra tên tiểu tử ở Đông Vực làm ông ta tổn thương thần hồn.
Trong ánh mắt của Đại Đế Vạn Tượng tông lộ ra vẻ độc địa, đồng thời hướng tới tông chủ Vạn Tượng tông đang đứng bên cạnh.
“Tư Minh Viễn, lại đây cho ta, ngươi có mục đích gì, ta chưa bao giờ bạc đãi ngươi!” Đại Đế Vạn Tượng tông phẫn nộ.
Tên tiểu tử Đông Vực này có thể tìm được tới đây hiển nhiên là do có người dẫn đường cho hắn. Chỉ không ngờ rằng kẻ bán đứng mình chính là tông chủ Vạn Tượng tông kẻ mà mình tin tưởng nhất.
“Lão tổ, ta, ta cũng là thân bất do kỷ……! chủ nhân của tính mạng ta. Ta không thể phản lại.” Tông chủ Vạn Tượng Tông nhăn nhó nói.
“Chủ nhân! Ngươi gọi hắn là chủ nhân, này……không đúng, tên đáng chết nhà ngươi, vậy mà ngươi hạ ấn nô lệ cho hắn!!” Đại Đế Vạn Tượng Tông lúc này mới phản ứng kịp.
Nộ khí bốc lên làm cho tóc của ông ta dựng đứng như bờm sư tử, sát khí cũng bạo phát ra ngoài.
Danh Sách Chương: